Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2754
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2754 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2754
“Đây là đồ châu báu phải gửi lại, sau khi kiểm tra xong, gửi đi để niêm phong cất vào kho.” Phòng Linh Linh chỉ vào một dãy châu báu trên bàn nói: “Cẩn thận một chút, những thứ này đều là đồ gia truyền của nhà họ Phạm truyền cho con dâu tương lai.”
Vừa nghe đến đồ gia truyền, ánh mắt của Phương Oánh lập tức xẹt qua. Chỉ thấy những châu báu đó sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là đồ vật có giá trị xa xỉ.
Phương Oánh vừa nghĩ đến những thứ này tương lai đều sẽ thuộc về mình, trong lòng cô ta nóng bừng lên. Lúc này có người từ bên ngoài đi vào, mặc đồng phục của công ty bảo hiểm, mang bao tay màu trắng, cầm theo két sắt màu đen, lịch sự chào hỏi với Phòng Linh Linh: “Phòng phu nhân, chúng tôi có thể bắt đầu được chưa?”
Phòng Linh Linh gật đầu.
Mấy người đó lập tức ngồi sang một bên, bắt đầu công việc kiểm nghiệm tính thật giả của đồ châu báu, kiểm tra từng cái rồi niêm phong từng cái một, sau đó lấy ra dụng cụ liên tiếp báo cáo, mỗi lần làm xong một món thì báo cáo một câu với Phòng Linh Linh: “Phòng phu nhân, đây là vòng cổ thế kỷ mười ba, đến từ hoàng tộc Anh Quốc, vòng cổ nữ hoàng đeo khi lên ngôi giá trị bây giờ là mười ba triệu tệ. Đây là áo choàng cuối thời Thanh được đích dệt từ Nam Châu được thân vương dâng tặng vào đại thọ năm mươi cho Từ Hi Thái Hậu, giá trị là hai mươi mốt triệu tệ. Đây là vương miện phiên bản giới hạn được thợ kim hoàn P&Q thiết kế vào thời thiên niên kỷ, đã từng được vương phi của hoàng tộc NW đeo, giá trị ba mươi triệu…”
Phương Oánh nghe rồi nghe, theo bản năng há hốc mồm! Món trang sức nào cũng có giá hàng chục triệu! Một đống trang sức nhiều như vậy chẳng phải là mấy trăm triệu sao?
Mấy trăm triệu! Hóa ra nhà họ Phạm giàu có như vậy! Chỉ một phần trang sức đã nhiều tiền như vậy!
Phương Oánh nhìn vẻ mặt hờ hững của Phòng Linh Linh, dường như chỉ là đống thứ nhỏ nhặt mười tệ tám tệ vậy, dáng vẻ không thèm để ý, Phương Oánh kích động đỏ mắt.
Phương Oánh cảm thấy vô cùng cấp bách mong mỏi được gả vào nhà họ Phạm sớm chút, để có thể thừa kế đống đồ trang sức này.
“Phòng phu nhân, danh sách chi tiết tất cả mọi thứ đều ở đây, bà xem qua rồi ký vào đây.” Người của công ty bảo hiểm vô cùng lịch sự cung kính đưa tờ danh sách đến cho Phòng Linh Linh.
Phòng Linh Linh liếc nhìn, vừa ký vừa thờ ơ hỏi: “Những năm nay tôi đã gửi bao nhiêu trang sức ở chỗ anh rồi vậy?”
“Cộng với những trang sức hôm nay được cất vào thì tổng cộng là sáu mươi tám món, tổng giá trị là hai tỷ ba.”
“Oang!” Phương Dĩnh không thận trọng, ly nước trong tay lập tức rơi xuống bàn.
Ánh mắt Phòng Linh Linh nhìn sang, khuôn mặt Phương Oánh lập tức đỏ lên: “Xin lỗi, con không cố ý.”
Phòng Linh Linh không nói lời nào, tiếp tục hỏi người của công ty bảo hiểm, nói: “Hôm nay tạm thời cất những thứ này đi. Những món trang sức này tương lai đều sẽ truyền cho thế hệ sau, anh có danh sách cũng dễ bàn giao.”
“Vâng.” Người của công ty bảo hiểm nhận biên lai, dưới sự chăm sóc của mấy vệ sĩ, mang theo két sắt nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phạm.
Phòng Linh Linh lúc này dường như mới nhớ đến có một người như Phương Oánh ở đây, bà ta nhàn nhạt nói: “Thật là phiền não! Tôi không thích đeo trang sức, Ngọ Lăng hiếu thuận, cho nên rảnh rỗi là đi đấu giá về cho tôi một hai món, tích nhiều đặt ở nhà cũng không thích hợp, chỉ có thể đi niêm phong ở công ty bảo hiểm, sự an toàn ở đó cũng đáng tin cậy.”
Phương Oánh vừa nghe là do Phạm Ngọ Lăng mua, ánh mắt lập tức sáng lên. Nếu cô ta gả vào nhà họ Phạm vậy những thứ này đều là của cô ta sao? Lòng Phương Oánh càng nóng hơn.
“Hôm nay gọi cô đến đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi gần đây hai đứa chung sống như thế nào.” Phòng Linh Linh không bỏ qua sự tham lam trong mắt Phương Oánh, giả vờ như không thấy gì, nói: “Hôm nay đầu bếp mới có được một số nguyên liệu tươi ngon, gọi cô đến để học nấu ăn, để lúc công việc Ngọ Lăng bận rộn cô có thể chăm sóc cho bữa ăn hàng ngày của nó nhiều hơn.”