Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Advertisement

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Tác Giả Trường Lê.

– CẢI TÁNG –

Chap 16 : Cha Con Ông Nhẻm…..

– Ai….là ai ? Đừng có dọa nhau thế chứ ? - Hào lắp bắp nói vì từ lúc về đến thôn tới giờ đi trên đường không thấy bóng dáng 1 ai cả.

Hào đang nghĩ chắc có lẽ bà con nghe theo lời cảnh báo của trưởng thôn nên trời vừa tối chẳng ai dám mò ra đường…..Hơn nữa, lúc này cũng đã là 8h tối, ở quê mọi người tầm này tắt đèn đi ngủ hết, làm gì có ai lang thang…

Nhìn về phía cây cầu bắc qua con mương, ở đầu cầu bên này vừa thoáng thấy cái bóng đen cúi xuống rồi lại nhổm dậy….Hào túm chặt lấy tay Thuận, miệng ú ớ :

– Cái…cái gì kia ?

Thuận cũng giật mình, nếu như bình thường thì Thuận sẽ tiến đến xem, nhưng từ lúc bước chân vào nhà thầy Xạ ra về, Thuận cứ có cảm giác ớn lạnh, gai người, cứ như có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mà Thuận không nhìn thấy. Thần hồn nát thần tính, sau khi biết tin thằng Nhút chết bên ngoài nghĩa địa đúng vào cái đêm Thuận ra đó soi ếch, rồi giấc mơ lúc chiều, lại thêm những lời thầy Xạ cảnh báo, tất cả khiến một người thường ngày mạnh bạo như Thuận bây giờ nhìn đâu cũng ra ma với quỷ.

“ Hư….hư…hư…hư “

“ Hư…hư…hư…hư “

Có tiếng rên rỉ như ai đang khóc ở phía cây cầu……Lại xuất hiện thêm những đốm đỏ đỏ lập lòe tỏa khói trong bóng tối đang bao trùm lấy con đường vắng tanh không bóng người.

– Mùi…mùi gì như là mùi nhang vậy hả ông ? - Hào hỏi.

Đúng là có mùi nhang đang phảng phất trong gió, tiếng rên rỉ ỉ ôi vẫn phát ra trước mặt cách 2 thanh niên 1 đoạn……Sao lại có mùi nhang ở đây, không đi qua thì không về nhà được, mà cứ bước thêm 1 bước là lại thấy sởn hết da gà, da vịt….

Thuận khẽ nói :

– Lại…chạy…nhé……Nhắm mắt..mà chạy qua…..Chắc….không phải ma đâu…

Hào gật đầu, rút kinh nghiệm lần trước, Hào sẵn sàng chỉ cần Thuận đếm là chạy, không cần biết là 1, 2 hay 3……Lấy hết sức bình sinh, 2 thanh niên đang tính chạy thì phía đầu cầu có giọng nói gào lên than khóc trong sự đau khổ tột cùng :

– Nhút ơi……Nhút, con chết thảm quá Nhút ơi…..Con chết mà lạnh lẽo quá, hư hư hư……Là tại bố, tại bố đau ốm…..Chính bố đã hại chết con……Con nằm đó nước lạnh, bùn dơ mà bố không sao đưa con về được…..Nhút ơi……Nhút…..Hu hu hu…..Hu hu hu…..

Thuận với Hào nhìn nhau, Hào nhận ra đó là giọng của ông Nhẻm, bố thằng Nhút…..

– Ai như ông Nhẻm ? - Hào nói.

Nghe thấy tiếng người khóc than, Thuận với Hào cũng đỡ sợ hơn, cả 2 mạnh dạn tiến về phía cây cầu…..Còn cách vài bước chân, khói nhang từ đầu cầu bay lên nghi ngút….Người đang quỳ phủ phục bên này cầu chính là ông Nhẻm.

– Bác Nhẻm….là bác Nhẻm phải không ? - Hào khẽ hỏi.

Nước mắt giàn giụa, tay chân lấm lem bùn đất, mặt cũng nhem nhuốc do lưng ông Nhẻm đau, cố gắng lê lết từ nhà ra đến cây cầu đã là 1 điều khó khăn mặc dù nhà ông Nhẻm cách đây không xa.

– Là thằng Hào à ? Còn ai….đây….hức hức hức ? - Lấy tay lau nước mắt, ông Nhẻm nheo mắt nhìn sang Thuận, trời tối nên không nhìn rõ, ông Nhẻm nhận ra Hào cũng bởi giọng nói.

Thuận đáp :

– Cháu là Thuận, nhà cháu ở cuối làng….Bác Nhẻm, sao bác lại ra đây giờ này ? Nãy cháu gọi không thấy bác thưa, còn tưởng là ma…..chứ ?

Ông Nhẻm tay cầm bó nhang, lết cả người về phía cây cầu, đoạn lạy sụp người :

– Con tao nó chết ở bên kia nghĩa địa…..Tao không ra đây thì ra đâu…..Nhút ơi, con chết tức tưởi quá……Con lạy các quan, con lạy các ngài….Làm ơn trả xác thằng Nhút lại cho con……Là con gây ra tội, nó còn nhỏ dại….không biết gì cả….Nó chết rồi, con chỉ xin được nhận xác đem về mai táng….

Nghe ông Nhẻm khóc mà Hào với Thuận chẳng hiểu gì, Hào đỡ ông Nhẻm ngồi dậy, dựa vào 1 gốc cây gần đó, Hào run giọng hỏi :

– Bác…bác Nhẻm….bác nói thế là sao ? Cái gì mà trả xác thằng Nhút…..Bộ chiều nay ở ngoài nghĩa địa đã xảy ra chuyện gì ư ?

Ông Nhẻm ngồi với cái lưng gù dựa còn chẳng tới thân cây vì lưng đau cứ chúi về phía trước. Thuận phải ngồi xuống để cho ông Nhẻm tựa người vào, vừa khóc, vừa nói trong tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng.

Ông Nhẻm đau đớn đáp :

– Khổ lắm chúng mày ơi, con tao chết oan chết uổng….Chết rồi cũng không được yên, đến bây giờ xác của nó vẫn nằm bên dưới cái huyệt trong nghĩa địa…..Không đưa lên được, tao mới phải lết ra đây đốt nhang, khấn vọng, cầu hồn cho con được quỷ thần buông tha, được về với cha với mẹ…..

Thuận hỏi :

– Là…là sao ạ ? Xác thằng Nhút sao lại vẫn nằm dưới huyệt ? Cháu…không hiểu..?

Ông Nhẻm thút thít :

– Chiều nay, khi phát hiện con mình chết dưới cái huyệt nhà bà Vân, tao đau đến ngất lịm đi…..Khi tỉnh lại cũng đã là hơn 4 rưỡi chiều….Nhìn xung quanh chỉ còn một vài người ở lại, dân thôn sợ hãi bỏ về gần hết….Thương con nằm dưới đó lạnh lẽo, tao mới nhờ mấy người ở lại tìm cách đưa xác thằng Nhút lên…..Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi người ta thòng dây vào người nó để kéo lên thì không tài nào kéo được……Ba bốn người nhảy xuống huyệt cũng không thể nhấc được người nó lên….Nó vẫn nằm úp mặt xuống cái huyệt lõng bõng nước, không xê dịch nổi……Dân thôn thấy vậy sợ quá chẳng ai dám giúp nữa. Tao cũng nhờ người báo với trưởng thôn nhưng lúc đó trời cũng đã nhá nhem tối. Trưởng thôn bảo không có cách nào, bây giờ bà con ai cũng lo sợ việc thằng Nhút chết ngoài nghĩa địa…Có gì sáng mai ông ấy nhờ người đến giúp sau……Tao về nhà nằm thương con mà nước mắt cứ chảy ra….Cứ nghĩ đến cảnh xác nó nằm dưới huyệt mộ tao không chịu nổi.

Thuận nói :

– Thế nên tối thế này bác vẫn cố đi ra đây để thắp nhang cho thằng Nhút phải không ?

Ông Nhẻm gật đầu, mỗi cái gật đầu của ông Nhẻm như thể cả người ông sắp đổ gục xuống đất…..

– Tao còn đem theo cả dây thừng, tao muốn đưa xác con tao lên…..Không thể để nó nằm đó lạnh lẽo như vậy được….Hào với Thuận ơi, hay là chúng mày giúp tao đưa xác thằng Nhút lên với……Bác xin chúng mày…..Bác lạy chúng mày…

Hào thoái thác :

– Không…không được đâu bác ơi…..Chiều nay 3-4 người còn không kéo nổi nó lên thì chỉ có cháu với thằng Thuận làm sao mà kéo được……Bác…về nhà đi, cháu đưa bác về…..Chuyện thằng Nhút trưởng thôn đã nói ngày mai thì ngày mai nhờ mọi người rồi tính…..Bác cứ thế này cháu sợ lắm…..Về thôi bác..

Thuận cũng nói :

– Hào nó nói đúng đấy bác ạ….Giờ tối muộn rồi, đường ra nghĩa địa khó đi…..Hai bọn cháu có ra đấy cũng không giải quyết được gì….Mà chiều nay bác Kha có dặn không ai được ra nghĩa địa nữa…Để bọn cháu đưa bác về rồi mai tính xem sao….Đi thôi bác….

Hào với Thuận mỗi người 1 bên tính đỡ ông Nhẻm dậy nhưng ông ta không chịu, vớ lấy bó nhang đang cháy nhen nhúm, ông Nhẻm quơ tay loạn xạ, tàn nhang quệt cả vào tay Hào, Hào đau điếng, mặt nhăn lại :

– Bác Nhẻm, bác làm gì vậy ? Chúng cháu có ý tốt mà bác lại….

Thuận cũng sợ mà buông tay ra, ông Nhẻm chĩa bó nhang về phía 2 thanh niên, miệng chửi bới :

– Cút mẹ chúng mày đi……Hai thằng mày là loài độc ác…..Thấy chết không cứu….Cút đi cho tao…..Cút….

Tự nhiên ông Nhẻm nổi khùng mắng chửi, Hào tức lắm nhưng cũng không nói lại, Hào gọi Thuận :

– Về thôi, kệ ông ấy…..Chứ giờ có cho tao cả núi vàng bảo tao ra nghĩa địa kéo xác thằng Nhút tao cũng chịu.

Thuận cũng thế, có điều Thuận thấy ông Nhẻm đáng thương hơn đáng trách…..Cũng chẳng còn cách nào, Thuận cùng Hào đi về…..Nhà Hào gần hơn nhà Thuận, đến nhà mình, Hào chào Thuận, dặn Thuận về cẩn thận rồi vội chạy tuột vào trong nhà, đóng cổng, khóa cửa lại….

Thuận đi 1 mình trên con đường đất hướng về cuối làng, vừa đi vừa nghĩ đến ông Nhẻm giờ này hãy còn ngồi bên cây cầu bắc qua con mương……Cũng không thể để ông ấy ngồi đó 1 mình, phía trước là nhà bác Kha trưởng thôn…..Trong nhà đã tắt đèn tối om, định bụng đi qua nhưng rồi chẳng hiểu sao Thuận lại rẽ vào đoạn cổng nhà ông Kha.

“ Gâu….Gâu….Gâu “

“ Gâu….Gâu….Gâu “

Chó nhà ông Kha sủa inh ỏi, Thuận đánh bạo gọi lớn :

– Bác Kha ơi, bác Kha……Bác Kha ơi….

Sau mấy lần gọi cộng với tiếng chó sủa vang cả 1 khoảng trời, nhà ông Kha sáng đèn, mở cửa, tất bật kêu con chó không sủa nữa, ông Kha nheo mắt nhìn :

– Ai đấy ? Ai gọi đấy ?

Thuận đáp :

– Là cháu, cháu Thuận đây ạ….Bác Kha ơi, cháu muốn báo bác tin này…..Bác mở cổng cháu với.

Với lấy cái đèn pin bên hông cửa, ông Kha soi đèn nhận ra đúng là Thuận….Tất bật mở cổng, ông Kha hỏi :

– Sao đi đâu giờ này còn đến đây ? Có chuyện gì mà gọi ghê thế ?

Thuận nói luôn :

– Bác Kha ơi, ông Nhẻm bố thằng Nhút giờ này vẫn đang ngồi ở cây cầu đi ra nghĩa địa, thắp nhang khóc lóc gọi tên con trai….Cháu với thằng Hào đi qua bảo về mà ông ấy không chịu về……Bác xem….

“ Cạch “

Thuận còn đang nói bỗng ông Kha sững người, chân lùi bước về sau, tay đánh rơi cái đèn pin xuống đất……Lùi lại thêm 2 bước nữa, sắc mặt thất thần, ông Kha lắp bắp hỏi :

– Mày…vừa nói…gặp ai…cơ ?

Thuận đáp :

– Dạ, là ông Nhẻm….Bố thằng Nhút…..Cháu…

– Mày nói láo……Mày láo quá…..Không thể nào…mày gặp được ông ấy…..Ranh con bố láo….Tính dọa tao phải….phải không ? - Ông Kha chân run cầm cập, tay chỉ, miệng chửi….

Thuận vẫn chưa hiểu sao mình bị chửi, Thuận tiếp :

– Cháu nói thật mà…..Không tin bác ra mà xem…

Ông Kha nuốt nước bọt, không dám tiến lên nhặt cái đèn pin, ánh mắt thất thần, mặt cắt không còn giọt máu….Ông Kha run giọng :

– Tay…Nhẻm…đó…..chết chiều nay rồi…..thì sao…mày gặp được……

“ MIAOOO “

Còn đang bàng hoàng trước thông tin ông trưởng thôn vừa nói thì Thuận nổi gai ốc khi từ trong nhà ông Kha, con mèo mướp của ổng vừa nhảy từ miệng bể nước qua bờ rào rồi mất hút vào trong bóng tối……Thuận ú ớ :

– Ông….Nhẻm…chết….rồi ư ? Thế còn….người khi nãy….là ai ?

 

Advertisement