Chap 31 : Tiếng Chim Lợn Kêu…
[........]
Thôn Phượng Bãi, lúc này đã gần 7h tối……Sau khi chạy thục mạng từ nhà thầy Xạ về, Thuận thở hồng hộc đứng bên ngoài cổng nhà bà Hậu, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn….Thuận gọi lớn :
– Bác Hậu ơi….Bác Hậu….
Gọi đến lần thứ 2, từ trong nhà, bà Hậu đi ra…..Vừa xỏ đôi dép bước loẹt quẹt, bà Hậu vừa đáp :
– Thằng Thuận phải không ? Đợi chút bác mở cổng..
Ra đến nơi, bà Hậu hỏi :
– Đi đâu mà thở như bò thế hả cháu ? Nhìn mặt mày kìa, mồ hôi mồ kê đầm đìa….
Thuận vội vàng :
– Bác ơi, thằng Hào sao rồi ạ ? Có đỡ hơn không ?
Bà Hậu lắc đầu, thở dài đáp :
– Vẫn thế cháu ạ…Chiều bác thuê xích lô chở nó lên bệnh xá trên xã mà người ta cũng chẳng khám ra bệnh gì. Bảo đem về có khi mai phải lên bệnh viện huyện cháu ạ…..Nó cứ li bì, rên hừ hừ mà không chịu ăn uống gì….Người lúc lạnh như nước đá, lúc thì lại nóng như lửa đốt….Bác trai đi làm xa, nhà có mỗi 3 mẹ con mà con bé Huyên thì nhỏ, chiều nay phải nhờ ông xích lô khiêng mãi mới bế được nó lên xe…..Dân thôn thì ở bên đám ma nhà ông Nhẻm, chẳng gọi được ai…Mai không biết thế nào đây…Vào nhà đi cháu.
Thuận nói :
– Bác, cháu vừa sang bên thôn Phượng Nghĩa, có được cái này…..Để cháu thử xem liệu có giúp được thằng Hào không ?
Hai bác cháu đi vào trong nhà, Thuận lấy ra cái túi đỏ nhỏ xíu bên trong có cuộn 1 lá bùa…..Bà Hậu hơi hoang mang :
– Cái…này là..cái gì vậy cháu ?
Thuận trả lời :
– Là bùa bác ạ…..Thằng Hào có khi không phải ốm bệnh thông thường đâu…Mà là bị ma ám đấy bác…..Ông thầy cho cháu lá bùa này bảo thế, giờ bác đi lấy cho cháu 1 cốc nước mưa, chút muối hột, 1 cái bát con, thêm cái chậu đem lên đây…
Trời đang buổi tối, trong thôn cũng vừa xảy ra toàn những chuyện đáng sợ, nào là mộ ở nghĩa địa sụt lún, rồi thằng Nhút ngã chết bên dưới huyệt mộ đào sẵn của nhà bà Vân, sau đó đến ông Nhẻm, bố thằng Nhút cũng đột tử ngay bên cây cầu đi qua bên kia con mương…..Giờ Thuận nói Hào khả năng bị ma ám nên đổ bệnh lại càng khiến bà Hậu rùng mình.
Nghĩ lại cũng đúng, uống thuốc gì cũng không đỡ, đi khám cũng không biết nguyên nhân…..Cứ nằm đó rên rỉ như người sắp chết…..Cũng là 1 cách đáng để thử, bà Hậu chạy đi lấy nước mưa cùng muối hột đem lên cho Thuận.
Lên đến nơi, Thuận bỏ lá bùa vào cái bát con rồi đốt thành tro…..Tiếp đó Thuận đổ nước mưa trong cốc vào bát con, thêm mấy hạt muối rồi khuấy lên.
Bà Hậu hỏi :
– Cháu…định làm gì vậy ?
Thuận cầm bát nước đen xì tiến về phía giường Hào đang nằm….Thuận nói :
– Cho thằng Hào uống bác ạ…..Ông thầy kia bảo chỉ cần cho nó uống nước hòa với tro từ lá bùa nó sẽ khỏe lại…
– Nhưng…nhưng mà…có sao không ? Lỡ đâu uống vào….chết ra đấy thì sao ? - Bà Hậu hoang mang.
Thuận cũng sợ, nhưng thầy Xạ đã dặn dò như vậy, hơn nữa những gì thầy phán đều đúng, không tin thầy mới là chết…..Cứ để Hào nằm đó cũng không phải cách…Nghĩ vậy, Thuận trấn an bà Hậu :
– Dù sao cũng chỉ là nước hòa với tro thôi, không chết được đâu bác ạ…..Xưa các cụ vẫn dùng tro bếp thay muối được mà….Bác giúp cháu cạy miệng nó ra, cháu đổ nước bùa vào.
Vừa lo vừa sợ nhưng chẳng hiểu sao bà Hậu lại cứ làm theo những gì Thuận bảo…..Bà Hậu mở miệng Hào, Thuận cho Hào uống thứ nước vừa pha….Uống cạn bát nước, hai bác cháu đợi chừng 1 phút trôi qua vẫn chưa thấy hiện tượng gì.
Bà Hậu hỏi :
– Có thật là có tác dụng không hả Thuận ? Bác…lo lắm…
Thuận cũng hồi hộp, đây là lần đầu tiên Thuận làm chuyện này….Còn đang hoang mang không biết sẽ ra sao thì ở trên giường, Hào đột nhiên lên cơn co giật. Cả người Hào co quắp lại cứ thế giật đùng đùng, mắt mở to nhưng trợn ngược lên toàn lòng trắng…
“ Cành…cạch….cành…cạch “
Cả chiếc giường rung chuyển sau mỗi lần Hào giãy dụa như người bị động kinh……Bà Hậu tái xanh mặt mũi khi nhìn thấy con trai mình đột nhiên biến chuyển còn trở nặng kinh khủng hơn cả trước đó….
“ Ọc….Ọc “
Có thứ gì đang trồi lên tới cổ họng rồi ựa lên miệng khiến hai bên má Hào phồng lên…..Nhớ thầy Xạ nói sau khi uống tro lá bùa vào thì sẽ nôn ra, Thuận nhặt lấy cái chậu đặt ngay bên cạnh giường rồi chạy tới đỡ người Hào….
“ Ụa….Ụa….Ọe….Ọe “
Hào nôn thốc nôn tháo, nôn ra toàn nước là nước, thứ nước màu đen kịt như than cứ thế tuôn ra ồ ạt trong sự kinh hãi của bà Hậu…..Cả ngày hôm nay Hào không ăn, không uống, mới vừa đây chỉ uống độ nửa bát con nước thì không hiểu thứ nước đen đúa hôi rình mà Hào đang nôn ra từ đâu mà có.
Bà Hậu bù lu bù loa :
– Ối con ơi…..Con tôi làm sao thế này….Hào ơi, con ơi……Con đừng làm mẹ sợ….Thuận, mày làm gì con tao thế hả ?
“ Ụa…..Ụa….Ụa “
“ Rọc…rọc…rọc “
Mặc kệ cho bà mẹ gào thét hốt hoảng, Hào vẫn tiếp tục nôn mửa…..Thuận vẫn đỡ thằng bạn thân, vừa đỡ tay vừa vỗ vào lưng giúp Hào nôn dễ hơn.
Thuận nói :
– Cố lên, nôn hết ra đi…..Thầy bảo chỉ cần nôn hết ra thì sẽ khỏe lại……Nôn ra đi Hào….
Ấy thế mà sau 1 lúc vật vã, Hào cũng nôn ra nửa chậu nước đen kịt…..Toàn thân đổ mồ hôi như tắm, nhưng nhìn kỹ thì sắc mặt Hào đã tốt hơn, cơ thể dần ổn định trở lại…..Hào từ từ mở mắt, nhìn mơ màng thấy người đang đỡ mình là Thuận…..Hào thều thào :
– Thuận….à ? Tôi…đang ở…đâu thế…này ?
Thấy con mở mắt, có thể nói chuyện….Bà Hậu mừng rỡ chạy đến, rơm rớm nước mắt, bà Hậu gọi cậu con trai :
– Hào ơi, mẹ đây….Con thấy trong người thế nào ? Ơn giời, con tỉnh lại rồi….
Hào nhìn thấy bà Hậu, lúc này mới định hình được là mình đang ở nhà……Thuận đỡ Hào ngồi dậy, tựa vào đầu giường, Thuận nói :
– Ông đang ở nhà ông chứ đâu…..Ông ốm mê man từ tối hôm qua đến giờ mới tỉnh. Thôi tạm thời nghỉ ngơi đi đã, khỏe rồi nói chuyện tiếp…Sợ giờ mà tôi kể ra có khi ông lại bay mất hồn vía, lại ốm tiếp thì khổ…
Hào ngửi thấy mùi thối ở đâu đó rất gần, quay đầu nhìn xuống thì thấy mùi thối đó bốc ra từ cái chậu nước đen xì đặt bên dưới nền nhà….Hào nhăn mặt :
– Cái gì thế này ? Sao lại để chậu nước đen như nước lỗ trồ ở đây ?
Thuận đáp :
– Của ông đấy, ông vừa nôn ra nguyên 1 chậu đấy…Có bác Hậu chứng kiến không lại bảo tôi điêu….Nhưng mà nhờ nôn ra thế ông mới tỉnh lại. Để đấy lát tôi đổ đi cho….
“ Ọt,,,,ọt…ọt “
Bước xuống giường, Thuận thấy hơi chóng mặt, bụng thì sôi lên ùng ục…..Giờ Thuận mới nhớ ra cả ngày hôm nay mới có 2 củ khoai lót dạ, trong khi đó phải đào huyệt cho bố con ông Nhẻm, rồi lại cuốc bộ sang thôn Phượng Nghĩa xong quay về. Quá lo lắng, sợ hãi mà Thuận quên cả đói….Giờ giải tỏa được chút áp lực, Thuận thấy mình đuối thật sự.
Bà Hậu vội hỏi :
– Thuận, cháu chưa ăn cơm phải không ?
Thuận ngại ngùng gật đầu :
– Dạ vâng, từ trưa đến giờ cháu chưa ăn gì…
– Vậy đem đổ cái chậu này đi xong bác dọn cơm cho mà ăn…..May quá, nhờ có cháu không bác không biết phải làm sao….Nãy cho bác xin lỗi nhé…- Bà Hậu nói với Thuận.
Thuận cười :
– Dạ, không có gì đâu ạ….Thế bác có cơm cho cháu xin 1 bát. Cháu cảm ơn…
Đem đổ chậu nước đen hôi thối ra rãnh cống, Thuận quay vào nhà…..Ngồi bên giường, Hào mới hỏi :
– Này, khi nãy ông nói thế là sao ? Còn nữa, tôi nôn ra cái thứ đó thật à ?
Thuận chép miệng :
– Ừ, hay có gì để mai nói…..Giờ cũng tối rồi….
Hào nằng nặc đòi nghe :
– Không, có gì kể luôn đi….Tò mò chịu sao nổi mà đợi đến mai….
Thuận thở hắt ra đáp :
– Thì kể, ông ốm là do ma ám đấy…Tối hôm qua ông có nhớ lúc chúng ta từ thôn Phượng Nghĩa về có gặp ông Nhẻm ngồi bên cây cầu gào khóc gọi tên thằng Nhút không ?
Hào tặc lưỡi :
– Nhớ chứ sao không ? Éo mẹ, ông ấy còn cầm cả bó nhang đánh vào tay tôi, bỏng đau bỏ mẹ lên đây này….Tức lắm mà không sao được…
Vừa nói, Hào vừa giơ cánh tay hôm qua bị bỏng lên cho Thuận xem…..Thế nhưng trước mặt Hào, cánh tay chẳng có lấy 1 vết bỏng hay gì cả…..Hào ngơ ngác :
– Ơ, sao lạ nhỉ ? Lặn đâu hết rồi….Tôi nhớ hôm qua đau rát lắm cơ mà….Cả bó nhang chứ ít….Sao giờ lại mịn như không có gì thế này ?
Hào còn nghĩ là nhầm tay, đưa cả tay kia lên nhưng vẫn chẳng bói ra nổi 1 vết bỏng….Lúc này Thuận mới nói tiếp :
– Không cần tìm đâu…..Vì người chúng ta gặp ở bên cầu không phải là ông Nhẻm…
Hào nhếch mép cười :
– Thôi đi bố, không ông ấy thì là ai….Có thể da tôi lành nên không để lại sẹo…..Chứ lại định dọa nhau…
Thuận nghiêm mặt, ánh mắt khẽ cau lại, Thuận đáp :
– Đó là hồn ma của ông Nhẻm…..Chúng ta gặp ông ấy lúc tối muộn….Thế nhưng, ông Nhẻm đã chết từ chập tối rồi….Chính tôi, chính tôi sáng sớm hôm nay là người đưa xác thằng Nhút lên khỏi cái huyệt nhà bà Vân….Cũng chính tôi với bà con trong thôn đào huyệt mộ cho 2 bố con ông Nhẻm tại khoảng đất sau nhà ông ấy…..Hào ơi, tôi định không nói…..Thế nhưng vì tôi mà ông gặp hạn, cả 2 chúng ta đều đang bị quỷ ám……
“ Éc….Éc…..Éc “
“ Éc….Éc….Éc…..Éc “
Đúng lúc đó, bên ngoài từ đâu vang lên tiếng chim lợn kêu thành tràng dai dẳng khiến cả Thuận lẫn Hào sởn da gà, nổi gai ốc, rùng mình run sợ……Người ta nói, chim lợn là loài chim mang đến sự xui xẻo. Mỗi khi có tiếng chim lợn kêu là báo hiệu sắp có người chết…..
“ Éc….Éc….Éc…..Éc “
“ Éc….Éc….Éc “