Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Tác Giả : Trường Lê.

– CẢI TÁNG –

Chap 4 : Phố Huyện.

Bắt đầu từ nhà đi là độ 4h30 phút sáng, phải tới gần 7h Thuận mới lên đến chợ huyện. Chợ ở đây họp sớm, chưa tới 7h mà người bán, người mua đã đông nhung nhúc. Một tay cầm giỏ ếch, một tay cầm cái nón, Thuận dáo dác nhìn hai bên lề đường xem còn có chỗ nào chen vào ngồi bán được không, nhưng hàng rau, hàng thịt, hàng cá cứ san sát nhau, đến người đi đường còn người sau đẩy người trước thì lấy đâu ra chỗ cho Thuận ngồi.

“Ộp…Ộp…Ộp”

Ếch trong giỏ chen chúc nhau kêu lên ồm ộp, còn đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh bỗng Thuận giật mình khi có người khẽ chạm vào lưng mình từ phía sau :

– Này…này….cậu gì đó ơi…- Giọng 1 người phụ nữ cất lên.

Thuận quay lại, tay không quên giữ chặt cái nón mê úp vào bụng, đó là 1 người phụ nữ trung tuổi, tay xách cái làn, trong làn Thuận còn thấy có cả rau, cả thịt….Thuận ấp úng :

– Dạ…dạ…cô gọi cháu ạ ?

Người phụ nữ mỉm cười chỉ tay vào cái giỏ ếch bên hông Thuận :

– Ếch này có bán không ?

Thuận vội đáp :

– Dạ…dạ có ạ….Ếch đồng cháu bắt ở dưới quê đêm qua, lặn lội đi bộ lên chợ huyện mà chưa tìm được chỗ ngồi bán….Cô mua giúp cháu đi ạ..

Người phụ nữ kêu Thuận bỏ cái giỏ ra cho mình xem, nhìn những con ếch to béo, múp míp trong cái giỏ, cô ta rất vừa ý nên nói luôn :

– Chỗ này mấy cân tôi lấy hết….Cậu bán bao nhiêu tiền một cân ?

Thuận gãi gãi đầu trả lời :

– Dạ…cháu cũng không biết là mấy cân…..Bình thường cháu bán 6.000 1 cân….Ếch to thế này cô cho cháu xin thêm 1000 là 7.000 được không ạ ?

Người phụ nữ gật đầu :

– Nhìn cậu hiền lành, lại thật thà, ếch to, con nào con đấy béo múp….Mấy hôm trước tôi cũng mua của 1 thằng nhóc đen đen, người gầy gầy….Ếch của nó ăn ngon lắm, hai đứa con tôi, chồng tôi với bố mẹ chồng thích ăn lắm….Cũng có dặn nó nếu có thì cứ đem đến nhà mà không thấy, bọn trẻ đòi ăn cháo ếch nên tôi mới ra chợ tìm mà chưa thấy hàng nào bán.

Nghe người phụ nữ tả, Thuận thấy giống thằng Nhút, Thuận nói :

– Dạ, thằng nhóc đó cũng là người thôn cháu….Ếch này cũng giống với ếch nó bán cô ạ. Bắt cùng 1 chỗ mà….

– Ừm, vậy được rồi, tôi trả thằng nhóc đó 10.000 1 cân, tôi cũng trả cậu như vậy. Đồng ý chứ ? - Người phụ nữ hỏi.

Thuận tất nhiên là đồng ý luôn, Thuận cười mừng rỡ :

– Vậy cô xem chỗ này bao nhiêu tiền thì trả cháu ạ…

Khẽ lắc đầu, người phụ nữ nở 1 nụ cười hiền hậu :

– Chậc, chán cái cậu này….Đi buôn đi bán thì phải tính toán chính xác chứ ? Ai lại xem trả bao nhiêu thì trả, thế còn tính tiền làm gì…..Theo tôi..

Đi theo người phụ nữ đến 1 hàng bán cá, đúng là dân phố huyện, đến cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lịch sự…..Gặp bà chủ hàng cá, người phụ nữ nói :

– Chị ơi, cân giúp em xem chỗ ếch này mấy cân được không ạ ?

Chủ hàng cá vui vẻ đáp :

– Được chứ ? Đâu, ếch đâu, đưa đây tôi cân cho…

Thuận vội đưa giỏ ếch cho chủ hàng cá, móc giỏ vào cân, chủ hàng cá kéo quả cân về gần cuối đuôi cán cân, nhìn cán cân nhổng nhổng lên 1 chút, chủ hàng cá nói :

– 4 cân 2, tươi luôn nhé….Trừ bì đi cũng phải được 4 cân tròn. Chà, mà bà chị mua được mẻ ếch này ngon đáo để. Này thì đem làm món gì cũng ngon….Cậu này bán à ? Bác để lại cho em 1 nửa được không ? Ếch to tầm này hiếm lắm..

Người phụ nữ trả lời :

– Vâng, tôi mua của cậu ta đấy….Chậc, nhà tôi 6 người mà ai cũng thích ăn ếch, 4 cân này còn sợ thiếu….Hay là chị để lần sau vậy ? Cảm ơn chị nhé.

Nói đoạn, người phụ nữ rút bốn chục ngàn đưa cho Thuận :

– Tiền của cậu đây, cậu có túi không ? Đổ ra cho tôi..

Thuận sáng đi mà quên không đem theo túi, chủ hàng cá thấy vậy thì lấy 1 cái túi đưa cho Thuận :

– Này cho cậu cái túi, đổ ra cho cô ấy.

Xong xuôi đâu đấy người phụ nữ chào Thuận, chào chủ hàng cá rồi ra về…..Thuận cũng cảm ơn chủ hàng cá, bà bán cá vẫy vẫy tay gọi Thuận lại nói nhỏ :

– Lần sau mà có ếch to như thế này cứ đem đến đây tôi mua….Tôi trả cậu thêm 1.000 1 cân.

Thuận tròn mắt :

– Thật…thật ạ ? Như thế là cô mua 11.000 1 ký..?

Chủ hàng cá tặc lưỡi :

– Thật, tôi có phải trẻ con đâu mà đùa với cậu….Mùa này ếch hiếm, cậu lại bắt được toàn ếch to thì giá nó phải cao. Tôi mà biết sớm, tôi cũng mua hết chỗ đấy….Nhớ nhé, sau có cứ đem đến đây, nhà tôi ở ngay đây nên đến là gặp. Cá đi bác ơi, cá hôm nay ngon lắm…..Dạ dạ, mời bác vào xem hàng ạ….

Chủ hàng cá mời chào khách, Thuận cảm ơn bà ta lần nữa rồi rời đi, trong lòng khấp khởi mừng thầm…..Trước giờ 1 cân ếch Thuận chỉ bán được 5.000 mà phải mấy người mua, vậy mà hôm nay lên chợ huyện bán vèo 1 cái hết veo 4 cân. Đã thế còn được giá gấp đôi, lại có thêm mối mua ếch. Chẳng trách Hào nói thằng Nhút toàn đem ếch lên huyện bán. Tuy đi bộ có xa nhưng thật không uổng công chút nào.

Cầm 4 chục nghìn trong tay, Thuận cẩn thận cho sang bên túi áo ngực trái, cài cúc lại…..Không nghĩ bán hết số ếch nhanh đến vậy, đi qua nhà dân ngó thấy đồng hồ còn chưa tới 7h30 phút sáng. Chẳng mấy khi có dịp lên huyện, hôm nay lại không phải đi làm, Thuận bấm bụng sẽ đi ăn cái gì đó ngon ngon và dạo chơi phố huyện một chút xong mới quay về nhà.

Bụng sôi ùng ục vì đói, nhìn hàng quán món nào cũng ngon, nhất là hàng phở, mùi nước dùng phở thơm phưng phức, đứng bên ngoài lề đường thấy ông chủ quán béo trùng trục thái từng miếng thịt bò bỏ vào cái bát tô rồi thêm hành chẻ, hành lá, rau mùi sau đó chan nước dùng từ trong cái nồi to đùng mà Thuận ứa cả nước bọt….Chủ quán thấy Thuận đứng dòm thì vẫy tay mời gọi :

– Chú em, vào đây làm bát phở cho đời nó nở hoa đê…..Phở nhà anh gia truyền 3 đời rồi đấy.

Thuận tém nước bọt hỏi :

– Bao nhiêu tiền 1 bát ạ ?

Chủ quán trả lời :

– 5.000 1 bát, chú em ăn phở tái hay phở chín ?

Nghe đến giá 5.000 1 bát phở, Thuận bỗng tiếc tiền…..Nghĩ đến việc cải táng cho bà ngoại, Thuận cúi đầu chào chủ quán rồi bước thật nhanh qua hàng phở…..Đi thêm 1 đoạn, thấy có bà cụ bán xôi, Thuận ghé vào :

– Bà ơi, bán cho cháu 2.000 xôi đỗ đen.

Cầm nắm xôi bọc trong miếng lá chuối, Thuận vừa đi vừa ăn, vừa ngắm đường xá, nhà cửa nơi phố huyện.

“ ROẠT “

Thuận dừng lại nhìn khi một nhà vừa kéo cánh cửa sắt sang 2 bên, nhà này chắc phải giàu lắm, nhà 2 tầng, người đàn ông vừa mở cửa cũng ăn bận lịch sự, áo sơ mi, quần âu…..Thôn Thuận nghèo nhà nào xây bằng gạch đỏ đã là sang, kém hơn 1 chút thì là gạch thải, gạch ba banh, còn không cũng chỉ nhà tranh, vách đất…..Ngước lên nhìn ngôi nhà 2 tầng khang trang, Thuận để ý có treo 1 cái biển hiệu :

“ Vàng - Bạc - Đá Quý Lâm Trang “

Còn đang mải nhìn thì người đàn ông chủ nhà quát :

– Này, nhìn ngó cái gì đấy ? Tính ăn trộm à ?

Thuận lắc đầu vội thanh minh :

– Dạ…không ạ ? Cháu…cháu chỉ đi qua thôi….

Sợ bị người ta hiểu nhầm, Thuận vội bước đi…..Đi được mấy bước Thuận sờ vào túi áo bên ngực phải, đồng xu kỳ lạ Thuận gói trong cái khăn mùi xoa vẫn còn đó. Ngoái đầu nhìn tiệm vàng, Thuận đánh bạo quay lại…..Chủ nhà thấy Thuận thì cau mày :

– Chuyện gì nữa đây ? Đừng nói với tao là mày định hỏi mua vàng đấy nhé…?

Thuận đáp :

– Cháu…cháu không mua vàng….Nhưng mà cháu có thứ này….không biết bác xem giùm cháu…được không ạ ?

Chủ nhà tặc lưỡi :

– Này, ở đây không phải chỗ xem với xét….Thôi đi đi cho tao còn mở cửa hàng….

Thuận cầm đồng xu trong tay, khẽ lật khăn mùi xoa, nghe chủ tiệm vàng nói vậy Thuận sợ định quay lưng bước đi thì đôi mắt cú vọ của lão chủ đã kịp tia thấy ánh vàng từ đồng xu mà Thuận đang cầm.

Lão kéo tay Thuận lại ngọt nhạt :

– Thôi được rồi, nhìn mày cũng hiền lành….Đi vào đây, xem gì tao xem cho. Muốn hỏi cái gì nào ?

Kéo Thuận vào trong nhà, lão hất hàm rồi xòe tay ra :

– Có phải định hỏi về cái thứ đang cầm kia không ? Đưa đây bác xem…

Thuận thật thà đưa luôn đồng xu cho lão chủ tiệm, vừa chạm vào đồng xu, bằng con mắt của 1 người bán vàng, lão biết ngay đồng xu này là vàng thật, lại còn khá nặng….Thế nhưng, lão làm bộ tung lên rồi bắt mấy lần, xong lão chép miệng ra chiều thất vọng, tiếc rẻ :

– Định hỏi đồng xu này có phải được làm từ vàng hay không đúng chứ ?

Thuận gật đầu :

– Dạ vâng…..Có phải là vàng không hả bác ?

Lão chủ thở dài :

– Hầy, không phải vàng đâu….Nhìn cái là biết ngay đồ dởm, mạ vàng thôi, bên trong là sắt hoặc có thể là đồng…..Không tin đứng đó bác khò qua lửa cho mày xem….Mà mày lấy đồng xu này ở đâu đấy ? Không phải đồ ăn trộm đấy chứ ? Lớ ngớ là công an bắt mày đấy…

Thuận xua tay nói :

– Dạ…không phải đồ ăn trộm đâu ạ…..Là cháu nhặt được ở ngoài nghĩa địa….Cháu không lấy trộm của ai cả đâu.

Lão chủ tiệm nghe vậy thì càng mừng vì đây là vàng nhặt được, lão nghĩ trong bụng :

“ Hê hê hê, thằng nhà quê này nhìn to xác mà ngu thật, chà chà, phải làm sao để nẫng của nó đồng xu này đây….Có cách rồi, hê hê hê.”

Advertisement