Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 49 : “ Ma Theo “

Thuận ngạc nhiên :

– Ý…ông..là sao ? Tôi vẫn chưa hiểu lắm…..Việc ông Tới khỏe mạnh trở lại với chuyện tôi ra nghĩa địa soi ếch để rồi bị quỷ ám thì có liên quan gì chứ ?

Hào đáp :

– Chậc, đã bảo liên quan ở chỗ thầy Xạ rồi mà…..Ông quên mất ai là người mách cho bà Vân đào sẵn huyệt để khi ông Tới chết có chỗ đem chôn ngay, phòng sau này trong nhà có người bị bắt chết theo à ? Là thầy Xạ chứ ai….Cũng qua nhà bà Vân nên tôi với ông mới tìm đến thầy Xạ để mà xem bói cầu sự giúp đỡ còn gì…

Thuận vẫn ngơ ngác :

– Nhưng vậy thì sao chứ ? Càng nói càng chẳng hiểu gì cả..

Hào tặc lưỡi :

– Sao lại không ? Thằng Nhút là người đầu tiên chết bên dưới cái huyệt đó, hôm nay lại có thêm 1 người nữa cũng chết đúng cái huyệt nhà bà Vân….Trùng hợp ư ? Không, đời nào có sự trùng hợp kỳ quái đến như vậy…..Nói nhỏ cho nghe nè, bà con trong thôn đang truyền tai nhau bảo là nhà bà Vân thuê thầy về yểm bùa vào huyệt mộ đó để bắt người…..Cứ 1 người chết thì ông Tới sẽ hết bệnh, khỏe mạnh trở lại, mà thấy họ nói càng nhiều người chết ở đó thì ông Tới càng sống thọ. Chính vì thế nên một người ốm nặng sắp chết như ông Tới mới ngồi dậy ăn cơm được. Chứ ung thư giai đoạn cuối, nằm thoi thóp cả tháng nay tự nhiên không thuốc thang gì mà tỉnh lại ăn khỏe, chửi khỏe chưa ai thấy bao giờ…

Vẫn câu hỏi cũ, Thuận nhắc lại :

– Nhưng…như thế thì có liên quan gì đến tôi….

Hào thở dài ra điều thất vọng vì nói đến vậy rồi mà Thuận vẫn chưa hiểu, Hào tặc lưỡi :

– Sao kém thế nhỉ ? Ý tôi là nếu đúng như lời đồn, thầy Xạ kia có bùa phép khiến người bệnh nặng sắp chết khỏe lại thì chuyện trừ ma, diệt quỷ mà ông nhờ thầy ấy kiểu gì cũng thành…..Ông không cần phải lo lắng nữa, chẳng phải thầy Xạ đã nhận tiền và hứa sẽ giúp ông còn gì.

Đến đây thì Thuận mới hiểu được ý mà Hào muốn nói…..Thuận lắc đầu, cúi mặt khẽ đáp :

– Nếu để cứu người mà phải hại chết 1 người khác thì ác quá…..Tôi không muốn như vậy, thà chết còn hơn.

Hào nói :

– Thôi nào, cũng chỉ là lời đồn thổi, chứ có ai có bằng chứng gì đâu…..Nghe biết vậy thôi chứ ví dụ thằng Nhút mà nghe lời ông Kha không ra nghĩa địa nữa thì chết sao được….Còn cái ông hôm nay, chắc cũng phải mò ra đó với mục đích gì thì mới chết….Nói ngay như ông, cũng ra nghĩa địa mà có làm sao đâu ?

“ Ùng…Ùng “

Bên ngoài trời tiếp tục có tiếng sấm, Hào vội đậy nắp cặp lồng cơm cùng ca nước canh lại cho vào túi bóng, đoạn nói vội :

– Có khi tôi về đây, 6 rưỡi rồi…..Trời lại chuẩn bị mưa, về nhanh chứ có đem theo áo mưa đâu….Muộn tí nữa bà bu khóa cổng không cho vào nhà.

Thuận đi với Hào ra đến bờ tường, trời tối om, thôn Thuận còn chưa có đèn đường nên đi đâu vào lúc tối mọi người đều phải thủ đèn pin…..Thuận hỏi :

– Ông về 1 mình có sao không ? Hay là để tôi đưa ông về.

Hào cười :

– Thế xong tôi lại đưa ông về hả ? Lằng nhằng, mới 6h rưỡi, chỉ có đoạn đường cuối thôn là tối thôi, chứ qua đoạn ấy hai bên đường mọi nhà vẫn còn bật đèn sáng, không sao đâu….Ăn no rồi thì lo tắm rửa sớm đi, nhìn người ngợm, quần áo ông kìa, lấm lem bẩn hết cả….Dép với chân lúc nãy thấy toàn bùn là bùn, vậy mà cũng leo lên giường ngủ được….Phục ông luôn đấy….Có gì chiều mai tôi lại đem cơm sang cho.

Nhìn vào bộ quần áo đang mặc, Thuận thấy đúng là bẩn thật, Thuận đáp :

– Chắc do trời mưa đi làm nên bị bẩn, với nữa đường thôn mình cũng toàn đường đất, mưa to 1 cái là thành vũng sình luôn. Tôi đi bộ, tránh làm sao được.

– Ừ, lo tắm táp đi…..Tôi về đây…- Hào treo cái cặp lồng vào tay xe đạp rồi lên xe rời khỏi nhà Thuận.

Trở lại trong nhà, ngửi ngửi bộ quần áo thấy toàn mùi bùn hôi khó ngửi, lại còn ẩm ẩm do hôm nay đi làm trời mưa.

Thuận nhíu mày, tặc lưỡi :

– Hào nó nói đúng, người ngợm, chân tay bẩn thế này mà cũng ngủ được…..Mà kể cũng lạ, đợt này cứ mỗi lần nó đến đây là toàn thông báo tin người chết. Nhắc đến thầy Xạ, theo như hẹn thì sáng sớm ngày mai lúc 3h sáng, thầy Xạ sẽ sang thôn này và mình phải đón thầy ở đầu thôn, sau đó đưa thầy ra nghĩa địa……Nhưng, hôm nay lại có thêm người chết ngoài đó, liệu…có ổn không ? Thôi thì cứ đón thầy Xạ xong tính tiếp…..Đã hẹn như vậy rồi….Đi tắm cái đã, lạ thật, đầu óc mình hôm nay cứ nhớ nhớ, quên quên kiểu gì….

Lẩm bẩm nói chuyện 1 mình, Thuận lấy bộ quần áo đi ra bên hông nhà nơi có chum nước để tắm rửa…..Trời thu nên tối đến khá lạnh, dội ào ào vài gáo nước, Thuận kỳ cọ chân tay, người ngợm…..Kỳ đến ngón chân cái, bỗng Thuận nhăn mặt sau khi lớp bùn đất được rửa sạch, Thuận thấy ngón chân đau nhói….Cúi xuống nhìn, Thuận chép miệng :

– Quái nhờ, chân mình bị thương từ bao giờ thế này ? Mẹ sư, xót thế ? Vậy mà giờ mới đau…..

Dội thêm gáo nữa cho sạch, lau nhanh người mặc vội bộ quần áo, mới xỏ được cái quần đùi thì Thuận nghe thấy có người gọi tên mình ở ngoài bờ tường :

– Thuận…..Thuận ơi……Có nhà không đấy ?

Nhận thấy giọng nói quen quen, Thuận chạy ra thì đúng là ông Kha trưởng thôn….Vừa mặc áo, Thuận vừa đáp :

– Bác Kha ạ, bác vào nhà đi…..Tối rồi bác tìm cháu có chuyện gì thế ?

Ông Kha đứng luôn bên ngoài vẫy tay gọi Thuận lại gần :

– Thôi, bác nói luôn ở đây rồi còn về…..Chậc, biết là mày đi làm vất vả, nhưng chuyện của thôn là chuyện chung. Tất cả mọi người đều có trách nhiệm như nhau nên bác cứ phải thông báo….

Thuận hỏi :

– Có gì vậy ạ ? Bác cứ nói đi, nếu là chuyện của thôn thì cháu không ngại đâu.

Ông Kha thở hắt ra :

– Hầy, chắc mày cũng biết trưa nay ngoài nghĩa địa lại có thêm 1 người chết….Đã vậy người này còn không phải người thôn mình. Chết đâu không chết, lại chết đúng cái huyệt nhà bà Vân, đúng chỗ thằng Nhút chết hôm trước. Công an xã cũng xuống điều tra, các cụ trong thôn cũng họp bàn, cuối cùng đưa ra quyết định là bắt đầu từ tối nay, thành lập đội tuần tra canh chừng ở đầu thôn, tránh không cho ai bén mảng sang bên kia nghĩa địa, bất kể là người thôn ta hay thôn khác. Từ chiều đến giờ bác đi thông báo tới các nhà, nhưng ai cũng sợ không dám trực….Chỉ có mấy thằng thanh niên như thằng Lân, thằng Tín, thằng Chuẩn là đồng ý….Vừa rồi bác có gặp thằng Hào trên đường, cơ mà bảo nó thì nó nhất mực không chịu vì nó sợ….Hiện giờ thằng Lân với thằng Chuẩn đang trực ở đầu thôn, nhưng không thể để tụi nó trực đến sáng được…..Có gì…..mày….đi trực được không ?

Thuận chẳng cần suy nghĩ mà trả lời luôn :

– Dạ được, thế mấy giờ cháu trực hả bác ?

Ông Kha đáp :

– Bọn thằng Lân sẽ trực đến 12h đêm, sau đó thằng Tín nhận trực đến 3h sáng, thế mày trực từ 3h đến 5h nhé…Tầm đó bác sẽ ra thay cho mày để mày về đi làm…

Thuận suy nghĩ :

“ Thầy Xạ hẹn mình đón vào lúc 3h sáng, lúc đó đến phiên mình trực, ra sớm 1 chút đón thầy Xạ là hợp lý…..”

Thấy Thuận lặng im, ông Kha gặng hỏi :

– Không…được hả cháu ?

Thuận tươi cười :

– Dạ được, thế là cứ trước 3h sáng cháu ra đầu thôn thay ca cho thằng Tín là được phải không bác ?

Ông Kha vội gật đầu :

– Ừ đúng rồi, vậy là mày đồng ý rồi nhé…..Nhớ thay ca vào lúc 3h sáng, bác về đây…

Thuận chào ông Kha xong quay vào trong nhà, trong lòng hoang mang, rối bời….Thôn nghiêm cấm bất kể ai mò ra nghĩa địa, còn lập chốt canh phòng, vậy mà Thuận lại lợi dụng chuyện này để làm trái lại lời các cụ. Nhưng giờ tất cả tiền bạc đều đã đưa hết cho thầy Xạ, chưa kể đến theo như lời thầy Xạ thì Thuận chỉ còn được sống đến hết ngày mai…..

Thuận lẩm bẩm :

– Thôi kệ, đến đâu tính đến đó…..Sống chết có số, tranh thủ đi ngủ 3h sáng còn dậy….Trực xong chắc đi làm luôn…Mà nghĩ cũng buồn cười, nếu thầy Xạ không cứu được thì mình sẽ chết….Chết rồi cần gì đi làm nữa….Hờ hờ…

Thuận đóng cửa nhà, lên giường đắp chăn nằm ngủ luôn, không quên vặn đồng hồ báo thức vào lúc 2h sáng. Vừa ngủ dậy cách đây 1 lúc, ấy thế mà nằm chưa được bao lâu Thuận đã tiếp tục ngáy khò khò…..Hai hôm trước Thuận còn lo lắng, sợ sệt, chẳng hiểu sao sang đến hôm nay Thuận chẳng còn cảm giác đó nữa. Tuy chưa cảm nhận được rõ ràng nhưng bên trong Thuận dường như đã có điều gì đó đang thay đổi..

[.........]

Về phần Hào, đạp xe đạp từ nhà Thuận về, trên đường đi, Hào gặp ông Kha, sau khi ông Kha ngỏ ý muốn Hào đi trực đêm ngoài đầu thôn….Hào chối đây đẩy, luôn miệng kêu ốm rồi đạp xe phóng mất……Có vẻ như Hào đã tính toán sai, bà con thôn Phượng Bãi sau những cái chết dị thường xảy ra ngoài nghĩa địa khiến ai cũng kinh sợ, bởi vậy vừa chập tối là không ai ra ngoài đường, đèn đóm trong nhà cũng tắt hết, đi ngủ sớm….Thế cho nên cả đoạn đường thôn tối om như mực, vừa soi đèn pin vừa cong mông đạp xe nhanh hết mức có thể….Có lúc đèn pin soi thấy cành củi khô nằm giữa đường mà Hào cũng tá hỏa giật mình, chỉ sợ đang đạp xe mà có thứ gì nhảy bổ ra hoặc bất thình lình xuất hiện trước mặt.

– Hộc…hộc…hộc..

Hào bắt đầu thở dốc, cũng phải thôi, từ nãy đến giờ đạp cật lực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại….Cũng đã được nửa đường, chỉ có điều Hào không hiểu tại sao càng lúc xe lại càng nặng, cứ như đang chở thêm 1 ai hay thồ thêm đồ gì ở đằng sau vậy….

Đột nhiên Hào rùng mình, toàn thân lạnh buốt, gai ốc nổi rần rần khi suy nghĩ có thứ gì hoặc ai đó đang ngồi sau……Chân tay run lẩy bẩy, Hào còn chưa dám quay đầu nhìn về phía sau xe đạp thì có 1 giọng nói kèm điệu cười khúc khích khẽ vang lên :

“ Hi..hi…hi…..Hi…hi..hi…..Nặng….lắm….phải….không ? Hi…hi..hi…..Hi…hi…hi….”

Advertisement