Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 76 : Người Chết Chưa Hết Nghiệp. 

Bà Vân lắp bắp đáp lại lời thầy Lương : 

– Ông già....đừng có mà...nói bậy.....Ai bảo ông chồng tôi đã chết....Các người....các người đi...đi..... 

– Cô Vân, bác Lương đây có ý tốt, cứ cho là chú Tới không làm sao thì cô cũng nên để bác ấy vào nhà thăm bệnh. Đâu có hại gì, tôi đưa bác ấy đến đây cũng là vì lo cho gia đình cô thôi....Cô Vân... - Ông Kha cố gắng nói cho bà Vân hiểu. 

Trừng mắt nhìn ra bên ngoài cổng, bà Vân gằn giọng : - Cút....đi.... 

Đúng lúc ấy, phía sau thầy Lương và ông Kha vang lên 1 giọng nói khiến ông Kha giật mình : 

– Mẹ....mở cổng cho con vào nhà..... 

Ông Kha quay lại nhìn thì đó là Hiếu, con trai bà Vân.....Thấy ông Kha với thầy Lương, Hiếu lễ phép chào rồi tiếp tục nói với mẹ : 

Advertisement

– Mở cổng đi mẹ, con nghe bác Kha với ông đây nói rồi....Mẹ cũng biết mà phải không ? Rõ ràng người đó không phải bố con... 

Bà Vân vội đáp : 

Hiếu, sao con lại về đây, còn cái Tuyết đâu ? 

Hiếu trả lời : 

– Vợ con ở bên nhà ngoại, con lo cho mẹ với bà ở nhà nên về.....Mẹ mở cổng cho con với bác, với ông vào nhà đi mẹ. 

“ CHOANG “ 

Đứng bên ngoài sân, bà Vân nghe thấy tiếng động lớn như vừa có gì đồ vỡ ở trong nhà.....Vội mở khóa cổng cho con trai, cổng vừa mở ra, tất cả theo chân bà Vân chạy xộc vào trong nhà. Không có điện nên mọi thứ tối om, lúc này chỉ có ánh đèn pin của ông Kha đang soi sáng từng ngóc ngách mà ánh đèn lia tới, ngọn đèn dầu trên tay bà Vân cũng tắt ngúm. 

Advertisement

– Chồng chị đang ở đâu ? - Thầy Lương hỏi. 

Chỉ tay về phía căn buồng trước mặt, bà Vân đáp: 

– Ở.....trong kia.... 

Ông Kha soi đèn pin, bà Vân vén tấm rèm che gian buồng, nhìn vào trong buồng, trên chiếc giường gỗ lúc này không còn thấy ông Tới đâu cả. Vội lia đèn pin khắp bốn xung quanh vẫn không thấy ông Tới. 

Hiểu hỏi mẹ : 

– Bố, à không.....Ông ấy đâu rồi ? 

Bà Vân hoang mang, lắc đầu đáp : 

- Mẹ...không biết....Mới vừa nãy còn thấy ông ấy nằm đắp chăn ngủ trên giường cơ mà.....Sao bây giờ....đã đi đâu mất rồi.... 

Nhà còn ai không ? - Thầy Lương hỏi. 

Bà Vân trả lời : 

– Dạ...còn....còn mẹ chồng tôi....Bà ở căn buồng nhỏ phía cuối nhà... 

Nhớ tới tiếng động ban nãy, bà Vân cùng Hiếu vội chạy xuống cuối nhà nơi căn buồng mà cụ Cói đang ở. Cánh cửa buồng đóng, cài then từ bên trong....Hiếu đập mạnh vào cửa, vừa đập vừa gọi : 

Bà ơi, bà có trong đó không ? Mở cửa cho cháu, cháu Hiếu đây...Bà ơi.... 

Thế nhưng dù đập cửa rầm rầm, gọi như gào thét mà bên vẫn im im không có lấy 1 lời đáp lại......Ông Kha hỏi : 

trong 

Bà 

cụ có ở trong đó thật không ? 

Bà Vân mặt tái mét, lo lắng gật đầu lia lịa : 

- Có...có..bác ạ.....Mẹ chồng tôi toàn quanh quần ở nhà, có đi đâu đâu....Mấy ngày gần đây cứ đến tối là bà đóng chặt cửa không ra ngoài. Chỉ khi sáng mới mở ra....Mẹ ơi, mẹ, mở cửa ra đi mẹ..... 

Bà Vân cố gắng gọi nhưng cũng không có ai trả lời.....Nhìn thấy góc tường có cái xà beng, Hiếu chạy tới lấy xà beng rồi bảo mọi người tránh sang 1 bên... 

“ Rầm.....Rầm....Rầm “ 

Sau mấy nhát xà beng vào đúng vị trí then cài từ bên trong, cánh cửa gỗ bung ra, Hiếu đẩy mạnh cửa lao vào trong.....Ông Kha soi đèn, trước mặt tất cả mọi người, cụ Cói đã nằm bất động nơi góc nhà, dưới nền nhà vương vãi những mảnh sành vỡ từ cái lu đất nhỏ, cái lu vốn bị nứt, mấy lần bà Vân bảo vứt đi nhưng cụ Cói tiếc rẻ vẫn để lại để đựng đồ cũ như quần áo cũ, cùng mấy món đồ từ hồi cu còn trẻ. 

Không hiểu sao cái lu lại vỡ và cụ Cói lại nằm ở đó, chỉ biết tiếng động ban nãy chính là từ căn buồng này. 

- Bà ơi....Bà, bà làm sao vậy ? Bà ơi...- Hiếu chạy đến đỡ cụ Cói dậy, thế nhưng lúc này cụ Cói không còn thờ nữa. 

Thầy Lương vội ghé lại, kiểm tra đồng tử, cầm tay bắt mạch cho cụ Cói......Ánh mắt buồn rầu, khẽ lắc đầu, thầy Lương 

nói: 

– Bà cụ chết rồi.... 

Bà Vân nghe vậy thì ngồi thụp xuống nắm lấy tay mẹ chồng, tay cụ Cói cũng đã lạnh ngắt......Bà Vân òa khóc thổn thức, Hiếu cũng không cầm được nước mắt. Tiếng khóc than vang lên trong ngôi nhà tối tăm, u uất... 

“ VỤT * 

Đang khóc, Hiếu bất chợt nhìn thấy như vừa có thứ gì đó lao vụt qua cánh cửa buồng.....Hiếu rất thương bà, từ nhỏ bà nội là người chăm bẵm, bế bồng Hiếu nhiều nhất để bố mẹ đi làm đồng. Đến khi lớn cho tới lúc lấy vợ, cụ Cói vẫn là người dành dụm, chắt bóp từng đồng, từng hào con cái cho dồn lại dấm dúi đưa Hiếu. 

– Là ông ta.....Chính ông ta đã giết bà nội......Con phải giết chết thứ ma quỷ khốn kiếp này.... 

Dứt lời, Hiếu đặt xác bà nội xuống rồi đứng dậy, cúi nhặt cái xà beng, Hiếu chạy ra khỏi căn buồng đi tìm ông Tới, hay nói đúng hơn là thứ quỷ ma mà theo Hiếu đó không phải bố mình. 

Sợ Hiếu trong lúc nóng giận sẽ hại chính mình nên thầy Lương cũng vội đuổi theo ngăn lại.....Trong bóng tối mịt mùng, Hiếu tay cầm xà beng sục sạo khắp các ngóc ngách trong nhà, tìm trong cả gian buồng của 2 vợ chồng, trở ra gian nhà chính nơi bàn uống nước, quay lại tìm ở căn buồng thường ngày ông Tới vẫn nằm nhưng tất cả đều không thấy ông Tới đâu cả. 

– ĐỒ MA QUỶ, MÀY Ở ĐÂU ? KHỐN KIẾP, SAO MÀY GIẾT BÀ TẠO.....HỨC...HỨC....HỨC... 

Hiếu vừa lùng tìm vừa gào thét, nước mắt cứ thế rơi xuống trên khuôn mặt mếu máo đầy đau thương....Giật lấy đèn pin từ tay ông Kha, Hiếu soi cả xuống gầm giường, vẫn không thấy, ông Tới cứ như thể đã biến mất khỏi ngôi nhà. “ Rầm....Rầm...Rẩm “ 

Hiếu tức tối đâm xà beng vào chiếc giường, thấy Hiếu đang mất bình tĩnh, ông Kha nói : 

– Hiếu, cháu bình tĩnh lại.......Giờ cháu mà đập phá cũng không giải quyết được gì đâu. 

Hiếu dừng tay, mếu máo đáp : 

– Hiếu, cháu bình tĩnh lại......Giờ cháu mà đập phá cũng không giải quyết được gì đâu. 

Hiếu dừng tay, mếu máo đáp : 

– Nhưng...bác Kha ơi....bà cháu....bà cháu bị ông ta giết chết rồi.....Đỗ...ma quỷ.......Hư...hư...hư...Sao đột nhiên ông ta còn sống lại làm gì cơ chứ ? Sao ông ta không chết đi cho rồi......Đồ khốn, sao ông giết bà tôi.....Huhuhu....Huhuhu....Tại sao ? Tại sao ông lại mượn tay bố tôi để giết người.....Lão già ác độc...... 

Ông Kha ngơ ngác, cả thầy Lương cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ trước những gì Hiếu vừa nói.....Thầy Lương hỏi : 

– Cậu thanh niên, hình như cậu biết hồn ma, hồn quỷ nhập vào bố cậu là ai phải không ? 

Bất thình lình, bà Vân đi vào trong buồng, nước mắt lưng tròng, bà Vân thay cậu con trai trả lời câu hỏi của thầy Lương : 

– Chúng tôi biết, người trong nhà này đều biết...... Người đó không phải chồng tôi, mà là bố chồng tôi..... 

Ông Kha tròn mắt, há hốc mồm thảng thốt : 

– Là....cụ....Ngọ ư ? 

Thầy Lương khẽ thở dài, đoạn nói : 

– Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi......Chẳng trách khi bước vào nhà, tôi lại cảm nhận được vong tà này có sự liên kết với gia chủ. Ngôi nhà này thực sự hãy còn nghiệp chướng cần hóa giải......Người dù đã chết vẫn chưa hết nghiệp.....Thật đáng tiếc....

 

Advertisement