Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Tác giả: Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê,

– TẦM BẢO -

Chap 3 : Thử Độc.

– Ơ, dạ….dạ….- Tư có chút bối rối khi 1 cô gái đứng đằng sau khẽ đẩy Tư lên phía trước mặc dù chắn mặt Tư vẫn còn người đang đứng chờ lấy đồ.

– Mày đem cái dạ về dạ bố mẹ mày ấy ? Điếc à ? Tao gọi mày mấy câu mà mày cứ đứng đực ra như ngỗng ỉa. Thế mày ăn gì ? Nói luôn cho tao còn làm ? - Mụ Tỵ càu đôi lông mày, nghiêng đầu nhìn Tư hất hàm hỏi tỏ vẻ khó chịu.

Lần đầu tiên trong đời đi mua đồ mà Tư bị mắng đến mức khó chịu như thế này. Trước Tư cứ nghĩ mấy bà bán thịt ở chợ gần nhà mình đã ngoa ngoắt lắm rồi nhưng xem ra đem lên bàn cân để so với con mụ này thì không nghĩa lý gì cả. Đám con gái đứng đó nghe mụ chửi Tư còn xì xào, che miệng bàn tán, cười cợt. Nhục không để đâu cho hết, nghĩ đến Diệp, nghĩ đến thầy Lương. Tư nghiến răng nuốt cục tức vào trong, chỉ tay đoạn đáp :

– Bán cho 1 bánh mỳ patê, 1 bánh bao, 1 phần xôi đầy đủ. Tất cả bao nhiêu tiền ?

Cô gái đứng trước Tư cũng vừa nhận bánh rời đi, Tư tiến lên phía trước chờ đợi. Chỉ cách mụ Tỵ chừng 1 bước chân. Nhìn sát khuôn mặt mụ chẳng hiểu sao Tư cứ có cảm giác ớn lạnh. Có thể là do mụ có nước da trắng bệch bởi lớp phấn trát không đều khiến gương mặt mụ nói hơi ngoa chứ thực sự chẳng khác gì mấy cái xác chết trang điểm vội. Mụ ngồi dạng háng, banh hai chân, trước mặt là cái bếp lò than tổ ong đang tiếp nhiệt cho cái chảo pate kêu xèo xèo. Hai tay mụ nhanh thoăn thoắt, vừa đảo pate, vừa lật bánh mì, trong khoảng thời gian ngắn ấy mụ vẫn có thể xoay sở đùm xôi vào lá chuối. Mụ xúc pate cho vào bánh mì 1 phần, phần còn lại mụ rưới lên xôi trắng, rắc thêm ruốc thịt, thêm hành khô. Xong xuôi, mụ cho vào túi bóng, ngước đôi mắt xếch sắc lẹm nhìn Tư, mụ nói :

– 30 nghìn, có tiền lẻ đưa luôn. Tao đỡ phải trả lại.

Tư tròn mắt :

– Cái…gì cơ ? Cái gì mà những 30 nghìn ? Sao đắt thế ? Bằng cả yến gạo.

Mụ Tỵ trợn mắt :

– A, thằng ranh con này. Bảo bà mày làm xong giờ mày tính giở mặt hả ? Thế giờ mày có mua không ? Không mua thì cút cho tao bán hàng, còn bao người đang đợi kia kìa.

– Mua, đưa đây. - Tư giật cái túi từ tay mụ Tỵ, đoạn móc tiền trong túi đếm đủ 30 nghìn đưa cho mụ.

Nhận tiền, mụ vênh mặt, liếc mắt ra hiệu cho Tư lượn đi chỗ khác. Mặt đỏ tía tai, Tư vùng vằng cầm túi đựng bánh quay lại chỗ thầy Lương đứng đợi khi nãy. Vừa đi Tư vừa lẩm bẩm chửi thầm :

– Con mụ bán hàng ăn lời cắt cổ, tổ sư bố cái ngữ mắt xếch môi thâm, mặt như cái mâm đại. Ở chỗ ông thì mày biết tay.

Đứng ở góc khuất chờ Tư nãy giờ, thấy Tư mua được bánh với xôi về, thầy Lương xem chừng khá hài lòng.

Đưa túi đựng bánh cho thầy Lương, Tư càu nhàu :

– Ở chỗ nhà con bán 5 nghìn cái bánh mỳ, 5 nghìn gói xôi đã là đắt. Vậy mà đây con mụ ấy nó chém hẳn 10 nghìn. Thế mà cái đám kia vẫn cứ bu vào mua được. Quái lạ, sớm con thấy mụ bán cho người khác hình như chỉ 5 nghìn, sao tới lượt con mụ lại bán đắt thế không biết.

Thầy Lương khẽ cười :

– Thôi nào…Chuyện tiền bạc đôi lúc không nên quá tính toán, miễn sao được việc. Con làm tốt lắm, tìm 1 chỗ nào đó ngồi để ta xem xem rốt cuộc mấy thứ đồ ăn này được làm từ gì ? Hừm…

Để tránh bị chú ý, thầy Lương cùng Tư tìm 1 chỗ vắng bên ngoài khu chợ. Ngồi dưới gốc cây, thầy Lương bắt đầu kiểm tra các món đồ ăn mà Tư mua từ chỗ mụ Tỵ. Nhìn bề ngoài chiếc bánh mỳ, cái bánh bao cùng nắm xôi không có gì đặc biệt, mọi thứ đều được được làm 1 cách thông thường giống như bao hàng khác.

– Sao hả thầy ? Trong này có độc à ? - Tư hỏi.

Thầy Lương trả lời :

– Không hẳn là có độc, tuy nhiên mấy món này có chút kỳ quái.

Tư hỏi tiếp :

– Kỳ quái là sao hả thầy ? Con thấy mùi cũng thơm lắm mà, sáng giờ cũng chưa ăn gì, nếu không có độc hay thầy để con ăn thử xem sao ? Con cũng muốn xem xem ngon cỡ nào mà đám đàn bà con gái xếp hàng mua lắm thế.

Thầy Lương ngăn Tư lại, thầy Lương nói :

– Theo như ta suy đoán, đồ ăn ở chỗ mụ Tỵ chỉ mê hoặc được nữ giới. Nhưng dẫu vậy con cũng không nên ăn. Để ta nghĩ cách..

Tư thở hắt ra :

– Nghĩa là ăn vào không chết phải không thầy ?

Thầy Lương vừa mở tay nải tìm kiếm 1 món đồ, miệng vừa đáp :

– Chết thì không chết được, nếu ăn mà chết há chẳng phải vợ chồng nhà Thìn, anh bán cá hay những cô gái mua đồ ăn của mụ Tỵ đều chết cả rồi sao ?

Trong lúc thầy Lương đang tìm đồ trong tay nải thì Tư lén cầm cái bánh mỳ pate đưa lên miệng cắn 1 miếng rõ to. Khi thầy Lương quay lại đã thấy Tư đang nhai nhồm nhoàm, vừa nhai Tư vừa nói :

– Ể con em em có on hông mà Iệp ó ăn ả áng ( Để con xem xem có ngon không mà Diệp nó ăn cả tháng ).

– Cái thằng ngốc này….Nói không chịu nghe gì cả. - Thầy Lương tặc lưỡi, lắc đầu nhìn Tư.

Đang nhai thì bỗng mặt Tư cau lại, cố nuốt nốt chỗ bánh trong miệng, Tư nhăn nhó :

– Ẹc, dở bà cố. Trông rõ là ngon mà sao ăn vào nó cứ có cái mùi gì là lạ thầy ạ ?

Thầy Lương hỏi :

– Là sao ? Khó ăn vậy ư ?

Tư gật đầu lia lịa, đoạn bỏ luôn cái bánh mỳ trên tay vào túi, Tư trả lời :

– Bánh mỳ thì không sao, nhưng phần pate có mùi gì đó hắc hắc, lại hơi tanh. Không biết con mụ này làm pate bằng cái gì mà vị chẳng giống với pate con từng được ăn gì cả.

Thầy Lương nhíu mày, cầm cái bánh mỳ đưa lên mũi ngửi, đoạn nói :

– Hừm, vậy là chỗ kỳ quái ẩn giấu trong phần nhân pate này.

Trên tay thầy Lương đang cầm 1 cây trâm bằng ngà voi, chọc cây trâm vào phần pate giữa cái bánh mỳ. Tư thấy lạ nên chăm chú nhìn không chớp mắt. Khi thầy Lương rút trâm ra khỏi cái bánh, đưa về phía ánh nắng, đoạn lau sạch phần mũi cây trâm ngà.

Thầy Lương chăm chú nhìn kỹ cây trâm khiến Tư cũng nín thở nhìn theo….Sau 1 lúc không thấy thầy Lương nói gì, Tư thì thào :

– Không có độc, cây trâm không chuyển màu đen…..Phải không thầy ?

Thầy Lương ngạc nhiên :

– Con cũng biết điều này sao ?

Tư cười đắc chí :

– Con có nghe kể, thấy bảo ngày xưa vua chúa do sợ bị đầu độc nên thường cho người hầu nếm thử đồ ăn trước. Sau này người ta làm ra 1 loại vật dụng để thử độc, chỉ cần nhúng nó vào đồ ăn, thức uống, nếu nó chuyển màu đen là món đó có độc. Chính là cây trâm này phải không thầy ?

Thầy Lương gật gù :

– Chà chà, đồ đệ của ta quả nhiên am hiểu. Nhưng thứ mà con nói chỉ dùng để thử độc thông thường. Còn cây trâm này của ta ngoài phát hiện độc tố ra còn có thể phản ứng lại với tà khí nữa.

Hạ chiếc trâm xuống, Tư trầm trồ :

– Thật hả thầy ? Con chẳng tin, tà khí gì chứ ? Thầy làm như mấy món này bị ma ám không bằng. Với nữa, mũi trâm cũng đâu có đổi màu gì đâu, vẫn trắng tinh đấy thôi.

Thầy Lương khẽ cười đáp :

– Bởi vì trong thức ăn không có độc, tuy nhiên trên cây trâm thực sự có vương lại 1 chút tà khí dù rất nhỏ.

– Đâu ạ, con xem. - Tư dí sát mắt vào cây trâm ngà nheo mắt nhìn thật kỹ nhưng vẫn chẳng thấy gì.

Thầy Lương thu tay cất cây trâm đi, đoạn nói :

– Nếu ngay cả con mà cũng nhìn ra được sự xuất hiện của tà khí thì đã đủ tư cách để làm thầy thiên hạ rồi. Không cần phải nhìn nữa, sau này ta sẽ giải thích cho con sau. Còn bây giờ, đưa cho ta cái bánh mỳ con ăn dở khi nãy.

Tư lấy bánh cho thầy Lương :

– Dạ đây ạ….Mà thầy tính làm gì với nó.

Thầy Lương trả lời :

– Còn làm gì nữa, ta muốn thử xem mùi vị của nó dở đến đâu mà khi nãy con ăn thấy con mặt nhăn như khỉ á. Dù sao thì con cũng thử độc trước rồi mà….Khà khà khà….

Advertisement