Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Tác giả: Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.

– TẦM BẢO –

Chap 37 : Thu Phục Ma Quỷ.

Ngay sau tiếng hét của thầy Lương, 8 tấm vải đỏ phủ trên 8 tấm gương đồng loạt rơi xuống. Trong phòng chỉ có ánh nến le lói, thế nhưng từ mặt kính của 8 tấm gương cùng lúc phát ra 8 luồng ánh sáng màu vàng. Những ấn chú lúc sớm thầy Lương dùng máu trộn với tro của lá bùa vẽ lên mặt gương cũng hiện lên rõ mồn một. 8 luồng sáng từ 8 tấm gương chiếu thẳng vào người Trà, 8 luồng sáng này trói tay, trói chân, trói thân mình, giữ chặt Trà lại khiến cho Trà không thể di chuyển.

Dường như thứ ánh sáng màu vàng kia đang đốt cháy tà khí bên trong cơ thể Trà. Bằng mắt thường, ngay đến Việt cũng có thể nhìn thấy 1 làn khói đen đang bốc lên từ những chỗ ánh sáng vàng trói buộc cơ thể con gái mình.

“ Gừ……Gừ…..Gừ “

“ Lão…già….khốn….kiếp…..Thả….ta…ra….”

Trà nghiến răng vùng vẫy, những ngón tay co quắp lại cào xé vào không trung, cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại, mái tóc xoã xuống trước mặt, hai mắt trợn trừng chuyển dần thành màu đỏ bởi những tia máu đang nổi lên mỗi lúc 1 nhiều.

Vẫn giữ nguyên việc duy trì trận pháp ở mức độ sơ khởi….Thầy Lương tiếp tục thu phục “Quỷ Linh Nhi” :

– Tiểu quỷ kia, nếu người vẫn còn chấp mê bất ngộ, không chịu buông bỏ tìm cơ hội siêu sinh thì ta sẽ mạnh tay hơn. Tới lúc đó thần hồn tan nát, muôn kiếp chịu đày ải nơi địa ngục tối tăm. Nghe lời ta, buông tha cho cô bé, ta hứa sẽ nhất định giúp người hoá giải nghiệp chướng.

“ Roạt “

Trà ngẩng mặt lên nhìn thầy Lương, hai bên má của Trà đã bắt đầu xuất hiện những đường gân màu đen lan ra khắp khuôn mặt. Đôi mắt Trà đang chuyển dần sang màu đỏ máu.

Hai hàm răng nghiến vào nhau phát ra âm thanh ken két gai người, “Quỷ Linh Nhi” trong cơ thể Trà đáp :

“ Đừng…hòng….lừa….ta…..Lũ…thầy…bùa…các…ngươi…đều…dối…trá…..như…nhau “

“ Ta….không….tin…..Ngừ….gừ….gừ…..Ta…không….tin “

“ He…he….he….giết…ta….đồng….nghĩa….với….việc….con…bé….này…cũng…sẽ…phải….chết…..he….he…he…..Lão…già…kia….đừng…hòng…doạ…nạt….Ngừ….ngừ…ngừ “

Thầy Lương thở dài :

– Hầy, đúng là đồ tiểu quỷ….Từ đầu đến giờ ta đâu có nói là sẽ giết ngươi. Nếu như không phải hiện giờ ta đã già, sức khoẻ đã suy yếu trầm trọng thì chỉ với việc thu phục 1 tiểu quỷ nhỏ bé như ngươi cần chi dùng đến trận pháp. Xem ra không dạy dỗ người 1 chút không được.

“ Vụt….vụt….vụt “

Một tay thu về trước ngực, tay còn lại thầy Lương nhúng 5 ngón tay vào trong bát nước rồi cứ thế vẽ vào khoảng không trước mặt chữ gì đó, phẩy tay 1 cái, những giọt nước liền bay thẳng tới thấm vào cơ thể Trà.

“Xì…Xì…Xì “

Chỗ những giọt nước bắn vào lập tức bốc khói xám xịt…..Trà cố uốn éo, vặn vẹo người nhưng không thể thoát vì toàn thân đang bị giữ chặt bởi 8 luồng ánh sáng toả ra từ 8 tấm gương.

“ Ngứa….quá……ngứa…quá…..ta….đau…quá…..đau…quá..”

Hai bàn tay thầy Lương tiếp tục đan vào nhau tạo kết ấn…..Miệng rì rầm đọc khẩu quyết, cứ sau mỗi câu khẩu quyết, những ký tự được hoạ trên mặt kính lại càng lúc càng phát sáng mạnh mẽ hơn. Qua đó 8 luồng ánh sáng kia cũng rực rỡ hơn trước đó rất nhiều. Khói đen toả ra từ người Trà dồn hết về đỉnh đầu rồi cứ thế bốc lên trên trần nhà.

“ Ngừ….ngừ……ngừ “

Có vẻ như “Quỷ Linh Nhi” vẫn không chịu buông bỏ, từ trong làn khói đen trên đỉnh đầu bé Trà, Việt nhìn thấy rõ đám khói đó đang hình thành 1 khuôn mặt trẻ con, có đủ mắt mũi, mồm, miệng….Vươn ra từ làn khói là 2 bàn tay nhỏ xíu, đen thùi lùi đang cố bám lấy đầu tóc của Trà.

Bất giác giật mình, Việt lùi lại, lưng đụng cả vào cánh cửa phòng….Chớp mắt 1 cái, Việt không còn thấy làn khói đáng sợ kia đâu nữa.Trên giường, con gái của Việt từ nãy đến giờ vẫn đứng im 1 chỗ, toàn thân cứng đơ không thể di chuyển.

Liếc mắt nhìn sang phía Việt, thầy Lương nghĩ trong đầu :

“ Hừm, cậu ta đã bắt đầu bị tà khí ảnh hưởng rồi. Nếu đã vậy thì hãy xem như đây là 1 trải nghiệm thực tế về thế giới tâm linh…Có điều, “Quỷ Linh Nhi” này mặc dù mang nhiều oán niệm. Thế nhưng không phải loại oán khí mà ta cảm nhận được khi bước chân vào ngôi nhà này. Phía sau nó còn uẩn khúc gì ư ? Thu phục nó rồi tính sau vậy…”

Dừng suy nghĩ, thầy Lương trừng mắt, tập trung toàn bộ pháp lực vào trận đồ “Bát Môn Phục Quỷ”. Tay trái duy trì pháp trận, tay phải cầm lấy chiếc chuông bạc để bên dưới mặt đôn. Nhắm mắt lại, thầy Lương bắt đầu rung chuông theo nhịp độ mỗi lúc 1 nhanh dần.

Trong căn phòng vang lên tiếng rì rầm đọc chú của thầy Lương, kèm với đó là những âm thanh “leng…keng” phát ra từ chiếc chuông bạc…

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

Tiếng chuông như dồn hết về phía Trà…..Đứng trên giường, tay chân Trà vẫn bị luồng sáng từ 8 tấm gương giữ chặt. Trà gào lên đầy đau đớn :

“ Á…….á…….á……….á……”

“ Dừng…..lại…..dừng….lại…đi “

“ Đau…quá…….Đau…quá….đi…mất “

“ Vụt “

Đột nhiên Trà gục đầu xuống, toàn thân trong khoảnh khắc như không còn sức lực. Thầy Lương vẫn chưa dừng lại, tay vẫn tiếp tục lắc chuông, mắt vẫn nhắm, miệng vẫn rì rầm đọc khẩu quyết duy trì pháp trận phục quỷ.

– Hu…hu…hu…..Bố ơi….Cứu…con với….

Trong mái tóc xoã che kín khuôn mặt, có tiếng khóc nấc lên, kèm theo đó là giọng nói của bé Trà.

Nghe thấy giọng của con gái, Việt giật mình, với tay về phía trước, miệng ấp úng :

– Trà….là con phải không ? Trà ơi…

Trà đáp lại :

– Vâng…là con đây…..Hu hu hu….Bố ơi…..cứu con với….Con đau quá….Con đau lắm bố ơi. Cứu con…

Vừa nói, Trà vừa ngẩng mặt lên nhìn Việt….Phía sau mái tóc là khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, đôi mắt long lanh đã trở lại bình thường và Trà đang khóc. Hai hàng lệ cứ thế lã chã lăn xuống nơi gò má rồi rơi xuống đệm giường.

Nhìn sang bên thầy Lương, Việt thấy thầy Lương tay vẫn lắc chuông, mắt vẫn nhắm mà không có chút đả động gì.

Việt run giọng :

– Bác…bác Lương…ơi…..Con gái tôi tỉnh lại rồi….

Nhưng thầy Lương không đáp lại lời Việt…..Trên giường, Trà càng lúc càng tỏ ra đau đớn hơn, quằn quại hơn…

– Hu hu hu…..Cứu…con với…..Con đau lắm…..Bố ơi…..ông ấy…muốn giết…con đấy…..Con không phải là….ma…quỷ….Con là con…gái của bố……Bố ơi…..Cứu con…

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

“ Leng….Keng….Leng…Keng….Leng…Keng “

Tiếng chuông bạc cứ thế vang vọng khắp căn phòng…..8 tấm gương vẫn đang phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

– Bác Lương ơi…..Dừng lại đi…..Con gái tôi tỉnh lại rồi…..

Nhưng thay vì dừng lại, thầy Lương càng đọc khẩu quyết mỗi lúc một lớn hơn….Cũng vì thế mà dường như Trà lại càng đau đớn hơn bao giờ hết…

– Á……Á……Á……ÔNG TA MUỐN GIẾT CON……CỨU…..CON VỚI……BỐ ƠI, CỨU CON….VỚI……Á……Á……Á……

Việt nhìn thấy Trà khóc ra máu, nét mặt con bé đang tỏ ra vô cùng đau khổ. Thân làm bố, chứng kiến cảnh con gái mình bị hành hạ như thế, Việt thực sự không chịu nổi. Nếu trước đó Trà như biến thành 1 con người khác thì nay, trước mắt Việt, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy đúng là của cô con gái bé bỏng mà vợ chồng Việt hết mực yêu thuơng…

Trà càng khóc lại càng như xé tan cõi lòng của Việt :

– BỐ ƠI…..CỨU…CON….ĐỪNG…ĐỂ….ÔNG ẤY…..GIẾT CON…..NGĂN…ÔNG TA LẠI…..CON ĐAU QUÁ……HƯ HƯ HƯ…..CON CHẾT MẤT…..CON SẮP CHẾT RỒI…..Á…..Á……Á……

Hai bàn tay siết chặt lại, Việt không chịu đựng được nữa, máu từ đôi mắt Trà đã chảy xuống ướt cả khuôn mặt. Nghiến răng, Việt lao tới chỗ thầy Lương đang ngồi, miệng hét lớn :

– DỪNG TAY LẠI…….TÔI NÓI ÔNG….DỪNG……LẠI……

Advertisement