Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chiến Thần Trở Về - Chapter 47
You are reading Chiến Thần Trở Về Chapter 47 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chiến Thần Trở Về next time when you come visit our manga website
* Giám Đốc Bê * – Vâng , anh đến nhanh đi không chúng nó giết em mất .
Nghe vừa hết câu thì Cao Lãnh đã vội cúp máy điện thoại . Tên giám đốc này đã chơi với anh từ khi anh chỉ mới là một tên giang hồ cỏn con , đến bây giờ anh đã là một ông trùm của thế giới ngầm thì hắn lại cành thân thiết . Đã rất nhiều lần anh vào tù ra tội đều một tay của hắn đút lót liền bạc để đưa anh ra ngoài , Cao Lãnh là một người cực kì biết ơn những người cứu mạng hay giữ lại mạng sống cho mình . Nói chung hắn ta chính là một tên sợ chết . Thấy hắn đứng dậy thì lũ đàn em vội vàng hỏi .
* Đàn em * – Anh Cao , có chuyện gì thế anh ?
* Cao Lãnh * – Thằng giám đốc Bê kia bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết , hắn vừa mới gọi bảo anh đến cứu . Cũng mắc nợ hắn nhiều rồi , đến cứu hắn một mạng thôi thì coi như trả hết ân huệ cho hắn .
* Đàn em * – Vâng , vậy để bọn em đi cùng . Chẳng gì hắn cũng chơi rất đẹp , cho bọn em cũng không ít tiền , giúp hắn một lần cũng được .
* Cao Lãnh * – Ừ , vậy đứng lên , ra xe lấy đồ rồi đến khách sạn Kim Hoàng Cung cứu người .
Tên đàn em kia vừa nghe thấy tên khách sạn Kim Hoàng Cung thì cứ ngờ ngợ làm sao lại thấy thân quen , hắn hỏi Cao Lãnh .
* Đàn em * – Anh Cao , em nghe thấy tên khách sạn này quen quá , anh có nhớ ra là của ai không ?
* Cao Lãnh * – Tao cũng thấy nghe nó quen quen nhưng chẳng nhớ được . Thôi , đi đi rồi biết , chết đâu mà lo .
* Đàn Em * – Vâng , vậy đi thôi anh .
Mấy ả đào thấy Cao Lãnh đứng lên định đi thì nắm lấy tay rồi õng ẹo ra chiều giận dỗi lắm ,
* Mấy con đào * – Anh Cao , anh bỏ chúng em mà đi đâu vậy . Ở lại chơi với chúng em thêm một chút đi nào .
Cao Lãnh thấy vậy thì cũng mủi lòng , anh liếc mắt nhìn bầu ngực căng tròn ngồn ngộn kia mà nuốt nước bọt , anh tiến lại dỗ dành , thơm lên má con kia một cái , tiện tay bóp luôn trái bưởi to tròn kia . Anh nói nhẹ nhàng .
* Cao Lãnh * – Anh đi có chút việc , mấy em cứ ở đây đợi anh , khi nào anh xong việc thì anh trở lại với mấy em ngay .
* Mấy con đào * – Thế anh đi đi không muộn . Nhớ quay lại không là em giận luôn đấy nhá .
* Cao Lãnh * – Được rồi , anh nhớ mà .
Thế là Cao Lãnh lại cúi đầu xuống hôn đến chụt một cái vào trán con đào kia , xong bóp vú thêm một cái cho đỡ buồn tay . Cao Lãnh đứng dậy nhìn đám đàn em một cái rồi gật đầu rời đi . Ra đến bên ngoài , hơn mười chiếc xe oto đã đứng đợi trước cửa từ khi nào . Cao Lãnh mở cửa ngồi vào con Mec rồi nổ máy rồ ga mà phóng đi . Lão giám đốc kia gọi xong một cuộc điện thoại thì giương cái mặt đắc ý nhìn Bảo Sơn, Bảo Sơn thấy ánh mắt của lão ta thì cũng phiền muộn . Anh chẳng hiểu được trên đòi này còn có cái tổ chức nào đứng sau tên này mà anh còn không dám đụng đến . Anh cười cười nói .
* Bảo Sơn * – Có vẻ ông rất tự tin khi gọi xong cuộc gọi kia nhỉ .
* Giám Đốc Bê * – Hừ , đương nhiên là tự tin rồi . Đại ca Cao Lãnh là trùm trên cái địa bàn này . Chúng mày chuẩn bị đón nhận cơn tức giận của đại ca đi .
Bảo Sơn nghe thấy hai tiếng ” Cao Lãnh ” này thì bất ngờ , thế là chẳng gì anh lại có dịp gặp tên trùm còn lại của thế giới ngầm đất Thanh thành . Anh cười cười nhấc máy , còn ném cho lão già kia một câu .
* Bảo Sơn * – Ông gọi trùm của thế giới ngầm hả , cũng lạ thay tôi cũng có quen , để tôi coi coi bên tôi hay bên ông mạnh hơn nhé .
* Giám Đốc Bê * – Hừ , một thằng ranh con như mày cũng đòi quen ông trùm của thế giới ngầm .
Nhị Đỉnh và Tam Đỉnh đứng sau tên giám đốc kia nãy giờ nghe từng lời nói của lão ta mà gián dữ . Nhị Đỉnh tung một cước đá thẳng vào má phải của tên giám đốc kia làm lão văng ra thêm vài chiếc răng và một bũm máu xuống dưới đất . Nhị Đỉnh tức giận quát .
* Nhị Đỉnh * – Câm mồm , con chó chết tiệt này . Hôm nay mày có gọi Diêm Vương đến ông cũng đánh . Tội của mày phải giết không tha .
Giám đốc bê đang ngồi yên lại hứng trọn một cú đá vào mặt thì lăn lông lốc sang một bên kèm theo đó là một tiếng hét thảm . Lão giận giữ cố gượng ngồi dậy rồi trừng mắt nhìn Nhị Đỉnh, Lão gằn từng chữ .
* Giám Đốc Bê * – Mày nhớ đó , tí nữa chính tao sẽ xé xác mày ra . Mày nhớ đó .
* Nhị Đỉnh * – Á à , con chó này , mày vẫn còn ngứa đòn phải không ?
Nhị Đỉnh nói vừa dứt câu định tiến đến đánh cho tên giám đốc kia một trận nữa thì cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình . Anh quay sang bên nhìn thì chẳng phải ai khác mà chính là ánh mắt của Bảo Sơn . Thấy Nhị Đỉnh nhìn mình thì Bảo Sơn bình tĩnh thu hồi lại anh mắt rồi nhìn xuống màn hình điện thoại định tìm số rồi gọi cho ai đó . Bảo Sơn quăng lại cho Nhị Đỉnh một câu .
* Bảo Sơn * – Cứ bình tĩnh , tôi đã ở đây thì không cần anh phải giải quyết .
* Nhị Đỉnh * – Vâng , tôi xin lỗi .
Nhị Đỉnh nghe hết câu nói của Bảo Sơn thì tâm tình dịu lại , anh đưa ánh mắt tiếc thương cho số phận của tên giám đốc kia . Anh biết chắc chắn rằng hắn cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu sẽ chết mà thôi . Bảo Sơn lướt lướt một lúc thì tìm thấy số điện thoại mình cần tìm , cậu bấm vào rồi gọi . Từng tiếng nhạc chuông vang lên , đến hồi thứ ba thì đầu dây bên kia nhấc máy .
* Vương Quyền * – Alo , đại ca , có chuyện gì không ạ ?
* Bảo Sơn * – Thu xếp công việc , gọi anh em đến đây . Hôm nay chúng ta đón tiếp vị khách còn lại của mảnh đất Thanh thành này . Cũng tiện cho việc thống nhất thế giới ngầm .
* Vương Quyền * – À vâng , em hiểu rồi , em qua liền .
* Bảo Sơn * – Ừ , tôi đợi cậu .
Bảo Sơn tắt điện thoại thì tiếp tục mò mẫm thêm một số điện thoại , anh bấm vào gọi đi . Chu Văn Khánh bây giờ đang nằm nghỉ ngơi đọc báo ở nhà bên cạnh bể bơi . Lão đang thư thái nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại . Lão ta cầm lên rồi nghe máy , giọng nói có vẻ khó chịu .
* Chu Văn Khánh * – Alo , ai đấy . Có biết ta đang nghỉ ngơi không hả .
* Bảo Sơn * – Lâu rồi không gặp , tôi là Bảo Sơn , gọi điện cho ông bây giờ không làm phiền ông chứ .
Chu Văn Khánh đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài nghe thấy giọng nói và cái tên quen thuộc này thì giật mình thon thót . Lão đang cầm li rượu , liền bật dậy . Li rượu trên tay đổ hết lên người , mấy cô osin thấy vậy thì vội vàng tiến lại gần lau người cho lão . Bây giờ trên trán của Chu Văn Khánh rịn ra một tầng mồ hôi lạnh . Ôn lắp bắp cô lấy lại trấn tĩnh rồi đáp .
* Chu Văn Khánh * – Ngài tổng tư lệnh nói đùa , không phiền , là không phiền . Không biết ngài gọi cho tôi là có chuyện gì hay không ạ ?
* Bảo Sơn * – Không phiền là tốt . Tôi tưởng phiền thì thôi để tôi cúp máy . Còn ông cứ việc gọi tôi là cậu hay gọi thẳng bằng tên cho thân thiết , ông cũng muốn điều này mà đúng không ? Ông còn dám gọi tôi bằng ngài hay cái gì liên quan đến Long Môn thì đặt bia sẵn đi . Bia làm mộ ấy .
Chu Văn Khánh nghe vậy thì trợn mắt . Ông tự lẩm bẩm trong lòng .
” * Chu Văn Khánh * – Mẹ nó chứ , tôi mà dám nói có phiền thì liệu còn sống được qua đến ngày mai không ? “
Cứ như Bảo Sơn đi guốc trong bụng của Chu Văn Khánh . Anh lên tiếng
* Bảo Sơn * – Không sao , nếu phiền thì để lần sau . Tôi không giết ông đâu mà lo , tôi còn cần ông giúp nhiều thứ lắm .
Chu Văn Khánh nghe vậy thì chửi thầm .
” * Chu Văn Khánh * – Móa , tôi đố ai ở cái đất này dám nói phiền . *
* Chu Văn Khánh * – Thôi , vậy tất cả nghe cậu , không nói chuyện tào lao nữa . Hôm nay cậu tìm tôi có việc gì không ?
* Bảo Sơn * – Đến khách sạn Kim Hoàng Cung đi , có chuyện quan trọng muốn giao cho ông đây .
* Chu Văn Khánh * – Được , vậy chút nữa tôi đến chỗ của cậu .
* Bảo Sơn * – Tôi đợi ông .
Bảo Sơn cúp máy điện thoại rồi đặt lên trên bàn . Anh liếc ánh mắt cười cười khinh bỉ mà nhìn lão giám đốc kia . Giám Đốc Bê thấy Bảo Sơn nhìn mình cười cợt chế giễu thì cũng chẳng yếu thế mà lườm lại . Một lúc sau , có một đoàn xe đi đến đỗ trước cổng của khách sạn Kim Hoàng Cung . Bảo vệ thấy một đám giang hồ đang lăm lăm đồ trên tay đi vào , thấy tình hình có vẻ không được tốt cho lắm thì vội bấm nút cảnh báo . Sau khi bấm nút thì vội vàng đi ra ngoài cửa chính cố kéo dài chút thời gian đợi Bảo Sơn xuống giải quyết , đây là điều đã được Bảo Sơn thông qua trong việc bảo vệ an toàn cho khách sạn Kim Hoàng Cung . Bảo Sơn nghe thấy tiếng chuông báo động trong phòng thì cười cười đứng lên nhìn ba anh em nhà chư Đỉnh mà nói .
* Bảo Sơn * – Vác tên kia , theo tôi xuống đón người . Người của tên này đến rồi đấy .
* Nhất Đỉnh * – Được , anh cứ đi trước , tôi kéo tên mập chết tiệt này theo sau .
Thế là Bảo Sơn đứng dậy , bước ra khỏi ghế rồi mở cửa đi ra thang máy xuống tầng . Bây giờ , ở dưới sảnh đường là một mớ hỗn loạn . Tên Bảo vệ khi nãy bây giờ đang bị nhấc bổng lên trên không trung , cánh tay rắn chắc xăm kín đang bóp nghẹt thở anh ta . Tên kia ném một cái , tên bảo vệ bay thẳng vào bàn tiếp tân . Bảo vệ phụ ra một ngụm máu tươi , cái bàn bị sức đập nát bét . Tên có cánh tay xăm chổ kia không ai khác chính là Cao Lãnh . Hắn đang vội vàng đi vào trong cứu người thì lại bị tên bảo vệ này chặn lại . Hắn bực mình bóp cổ tên bảo vệ rồi đi vào trong sảnh . Đàn em của hắn cũng theo đằng sau , phải có hơn ba chục con người , toàn thân xăm trổ đầy mình đang đứng chật kín ở đó . Lúc này , Cao Lãnh hét lên .
* Cao Lãnh * – Ai là chủ của cái khách sạn này , ra đây ngay cho tao .
* Bảo Sơn * – Là tôi , đập phá xong tí nữa nhớ đền lại độ đạc nhé .
Sau câu hỏi của Cao Lãnh thì có một giọng nói vang lên . Bảo Sơn bước ra khỏi thang máy đi đến trước mặt Cao Lãnh . Một tên đàn em đứng bên cạnh thấy vẻ mặt lạnh tanh chẳng cảm xúc của Bảo Sơn khi đứng trước đại ca của mình thì tức giận lao đến . Hắn chí có một suy nghĩ đơn giản đó chính là đánh chết luôn tên trước mặt này để lập công với đại ca sau đó đưa người trở về . Nếu thành công vụ này biết đâu hắn lại được làm đàn em thân cận của lão đại . Nhưng đời đâu như mơ , vừa mới đến gần Bảo Sơn . Một bòng hình chặn trước mặt của Bảo Sơn , dùng một tốc độ cực nhanh đấm thẳng vào bụng tên kia . Tên kia chịu một đòn bắn thẳng ngược lại đám đàn em bên cạnh Cao Lãnh , thằng đổ nghiêng đổ ngả . Một giọng nói vang lên .
– Bảo đàn em của mày ngoan ngoãn một chút , không là chúng nó không còn đường đi ra khỏi đây đâu Cao lãnh à .