Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chiến Thần Trở Về - Chapter 54
You are reading Chiến Thần Trở Về Chapter 54 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chiến Thần Trở Về next time when you come visit our manga website
Tiếng con xe thể thao gầm rú lên , những phụ huynh đón con đứng trước mặt vội vàng kéo con cái của mình đứng sát vào dạt sang hai nên cho con xe thể thao đi qua . Mĩ Duyên lái xe lách qua tất cả bọn họ rồi lao đi vun vút . Tiểu Tiên thấy mẹ thì cũng vui vẻ lắm . Cô bé nói .
* Tiểu Tiên * – Con chào mẹ yêu . Sao nãy mẹ không cùng với bố ra đón con vậy .
Nói xong câu này , gương mặt của Tiểu Tiên ra điều buồn bã mà xị xuống , trông thấy vẻ mặt náy thì Mĩ Duyên không kìm được mà cười lên . Tiểu Tiên thấy mẹ không thèm dỗ mình mà lại cười thì gương mặt đỏ lên , có thể cô bé tức gián cũng có thể là cô bé ngại ngùng . Mĩ Duyên nhìn thấy biểu cảm dễ thương trên mặt cô bé thì lại càng buồn cười . Một lúc sau thì Mĩ Duyên lên tiếng .
* Mĩ Duyên * – Mẹ có chút mệt mỏi trong người nên mẹ ngồi trong xe nghỉ ngơi . Con thông cảm cho mẹ một lần đi .
Bảo Sơn lúc này mới lên tiếng nói nhỏ với Hiểu Tiên .
* Bảo Sơn * – Mẹ mệt là do ba con làm á , con thông cảm cho mẹ một hôm nhá .
Tiểu Tiên nghe vậy thì có chút hiểu ý tứ . Mặc dù cô bé còn rất nhỏ nhưng cũng không thể nào phủ nhận được rằng cô bé rất cho là thông minh . Mĩ Duyên thấy hai bố con nhà Bảo Sơn Tiểu Tiên cứ thì thầm to nhỏ với nhau thì khó chịu lắm . Cô lên tiếng .
* Mĩ Duyên * – Con bé còn nhỏ , anh đừng có mà tiêm nhiễm những thứ lung tung vào đầu con bé . Anh mà dám làm mất đi tuổi thơ trong sáng của Tiểu Tiên là em cho anh một trận đấy .
Vừa nói , Mĩ Duyên vừa đưa một tay sang véo vào tay của Bảo Sơn . Tiểu Tiên thấy bố bị mẹ đánh đau thì lấy tay đánh vào tay Mĩ Duyên, Mĩ Duyên có chút bất ngờ về hành động của cô con gái . Cô quay sang nhìn Tiểu Tiên mà nói .
* Mĩ Duyên * – Sao con lại đánh mẹ ?
Tiểu Tiên nghe vậy thì giọng nói non nớt vang lên .
* Tiểu Tiên * – Tại mẹ đánh bố của Tiểu Tiên đau , con thấy bố đau nên con đánh mẹ cho mẹ bỏ bố ra không véo tay bố nữa .
* Mĩ Duyên * – Á à , con bé này . Thế là con bảo vệ bố con đúng không ? Có tin mẹ đuổi cả hai bố con ra ngoài đường nằm với rắn không ?
Tiểu Tiên nghe đến ” nằm với rắn ” thì có chút sợ hãi . Gương mặt cô bé bắt đầu tái xanh cả đi . Bảo Sơn thấy vậy thì vội vàng ôm con bé vào lòng rồi vỗ vỗ lên vai dỗ dành . Bảo Sơn cảm nhận được thân thể của cô bé thỉnh thoảng run lên một cái thì khó hiểu . Anh lên tiếng hỏi Mĩ Duyên .
* Bảo Sơn * – Con bé bị làm sao vậy em . Anh thấy con bé có vẻ rất là sợ rắn . Người con bé đang thỉnh thoảng run lên đây này .
Mĩ Duyên nghe vậy thì đang lái xe nhưng cô vẫn đưa ánh mắt sang nhìn cô bé . Mĩ Duyên đưa một cánh tay lên lưng cô bé rồi bình tĩnh cảm nhận thì đúng là cô bé thỉnh thoảng có run lên một cái . Một lúc sau thì Mĩ Duyên bỏ tay ra rồi từ từ nhìn đường xong bình tĩnh nói .
* Mĩ Duyên * – Con bé hồi xưa lúc đang đi trơi bên vệ đường thì thấy một con rắn . Lúc đó Tiểu Tiên chưa biết nó là con rắn nên đã chạy lại chơi đùa với nó . Đến lúc con rắn nhảy vồ lên cắn vào tay con bé thì Tiểu Tiên mới hét toáng cả lên . Lúc đó em đang đứng ở xa gọi điện với đối tác nên không có để ý , đến khi nghe tiếng kêu của con bé thì mới vội vành cúp máy chạy lại thì đã thấy con rắn đang trườn đi rồi . Con bé thì cứ xoa xoa ở chỗ vết cắn trên tay . Xong em mới vội vàng bế con bé lên đưa vào xe rồi lái đi bệnh viện . Thế là từ lúc đó Tiểu Tiên có một căn bệnh chính là sợ rắn .
Bảo Sơn nghe thấy toàn bộ câu chuyện thì xót xa cho Tiểu Tiên . Anh đỗ dành cô bé rồi nhẹ nhàng vô vào lưng . Tiểu Tiên sau một hồi mệt mỏi và sợ hãi thì từ từ thiếp đi trong vòng tay mạnh mẽ của Bảo Sơn . Bảo Sơn bế ngửa cô bé ra cho cô bé có một tư thế dễ ngủ . Anh kéo lại cái màn che nắng cho cô bé rồi cứ ngồi đó mà bần thần ngắm nhìn gương mặt ngây thơ đó . Bảo Sơn tự dặn lòng mình .
– Bố sẽ không bao giờ để con có thêm một nỗi sợ nào nữa đâu . Từ nay bố sẽ bảo vệ hai mẹ con con .
Bảo Sơn nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng rồi với chiếc cặp trên lưng cô bé ra . Tiểu Tiên vừa ngủ nhưng cũng không quên nắm lấy tay Bảo Sơn như nắm lấy một sự an toàn trong tay . Thấy Hành động đó cửa con gái thì Mĩ Duyên cũng chỉ biết cười khổ . Bao nhiêu năm cô ở bên cạnh con bé có lẽ chưa từng cho Tiểu Tiên cảm nhận được sự an toàn . Cô có vẻ buồn bã . Bảo Sơn thấy vậy thì động viên Mĩ Duyên .
* Bảo Sơn * – Không sao đâu em , em không thể đưa đến cảm giác an toàn cho cô bé nhưng cũng đã hết sức cho con bé một cuộc sống không thiếu thốn rồi . Em đã cố gắng hết sức . Chuyện còn lại cứ để anh .