Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chú nuôi em nhé - Chương 1
You are reading Chú nuôi em nhé Chương 1 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chú nuôi em nhé next time when you come visit our manga website
Cái nắng gay gắt giữa trưa làm mọi người ai cũng muốn tìm cho mình một chỗ mát mẻ để ngồi nghỉ tránh nắng cô cũng vậy. Để làm dịu cái nắng cô ghé vào uống một ly nước mía, đang uống thì nghe tiếng gọi ở phía sau:
– Thùy Tiên! Nay bán hết vé số chưa.
Cô quay lại tươi cười với bà chủ quán nước mà trả lời:
– Con bán được mấy tờ à bà Sáu ơi, bây giờ mà không bán hết thì bác Khoa hát cho nghe hihi, con uống hết ly này rồi đi bán tiếp, cảm ơn bà Sáu nhé.
– Ừ. Tuổi còn nhỏ mà phải bươn trải thế này trong thương quá.
Cô tủm tỉm cười:
– Không sao bà Sáu ơi, miễn bác Khoa cho con đi học được rồi ạ. Sáng con đi bán vé số đến trưa là hết, nay mọi người đi làm hết nên chưa mua đâu, tí con đến ngoài cổng ở công ty họ mua hết, bà Sáu cứ yên tâm, mỗi ngày bà cứ cho con ly nước mía là con vui rồi ạ.
– Thôi, thôi uống có ly nước mía mà nịnh quá trời quá đất vậy cô nương, tôi biết tỏng cô rồi nên không cần nịnh tôi vẫn cho cô ly nước mía để uống, giờ đi bán cho hết rồi còn về đi học không muộn đấy.
Cô gật đầu chào rồi cầm xấp vé số rời đi, cô mồ côi từ nhỏ được gia đình bác vé số nhận nuôi còn cho ăn học, nhưng cô vì trả ơn họ, nên cô đi bán vé số dạo để có tiền đi học, còn thiếu thốn thì bác Khoa cho thêm nên cô rất vui vẻ chấp nhận số phận của mình, cô năng động hoạt bát nên ở xung quanh đều yêu quý cô, Tên cô là Trần Thùy Tiên cô sắp 18 tuổi cái tuổi không còn quá nhỏ nên cô rất biết suy nghĩ cho sau này, cô tranh thủ buổi sáng đi bán còn buổi chiều cô đi học vì có trí nên học lực cô cũng khá chứ không quá giỏi nhưng vì thế không mấy buồn, vì cô cũng cố hết sức mình rồi, cô ước sau này làm giáo viên để dạy học. Mỗi lần đi thấy trên ti vi những đứa trẻ vùng cao cắp sách tới trường, cô ước ao sẽ tới đó dạy học. Không thì làm bên kinh doanh. Nhìn đồng hồ thì cũng hơn 9 giờ. Cô đi tới một quán cà phê thấy chú bảo vệ cô cười nói:
– Bác cho cháu vào bán tí nha bác, xong cháu ra liền.
Bác bảo vệ cười:
– Lại ế tiếp à. Đưa đây bác mua cho 2 tờ để mà về đi học.
Cô cười:
– Vậy ngày nào cháu cũng tới đây bác mua cho cháu hai tờ, đảm bảo là bác sẽ giàu to.
– Thôi thôi vào trong bán đi, mồm miệng quá đấy, bác mà giàu đã giàu rồi, lâu lâu ủng hộ cho hai tờ chứ mua miết. Bác khỏi đi làm bảo vệ luôn đấy.
– Hi.hi.. cảm ơn bác nhé. Cháu vào trong đây.
– Ừ.
Cô bước thẳng vào bên trong nhìn ngó xung quanh, cô thấy một bàn có người đàn ông đang ngồi bấm điện thoại, cô liền đi tới chào hỏi:
– Cháu chào chú!
Người đàn ông ngước mặt lên:
– Có chuyện gì không?
– Dạ. Không ạ, cháu chào để chú mua vé số ạ.
– Tôi không mua, mua cũng có trúng đâu mà mua, với lại tôi muốn giàu từ đôi tay của mình chứ không phải mấy tờ giấy này, phiền cô đi chổ khác đi.
Cô nhíu mày hỏi:
– Chú này, chú nhìn mặt cháu già làm sao mà kêu cháu là cô nhỉ? Mà cháu nhìn chú già như trái cà mà gọi cô này cô kia, chú phải gọi cháu là em hoặc là cháu, nhìn ăn mặc bảnh trai mỗi tội cái mặt nhăn nhó thế mà nghĩ mình trẻ á, chú không mua thì thôi, người khác mua trúng chú đừng có mà buồn đấy,
– Ơ nhỏ này, tôi không mua thì thôi mà nói một tràn luôn vậy, đi chỗ khác bán cho tôi còn làm việc.
– Chú đuổi cháu à. Nhưng giờ cháu suy nghĩ lại rồi, chú mua cháu mới đi cơ. Không cháu ngồi ở đây cháu nói cho chú hết làm việc. Mà đây là quán cà phê không phải chổ làm việc.
Cô nhìn người đàn ông này vẫn im lặng cô ghẹo tiếp:
– Thế chú mua vé số đi chú, cháu có hai tờ vé số đuôi 32 với 72 này đảm bảo mai chú không đặt biệt thì nhất, không nhất thì ủng hộ người nghèo đi chú, trông đẹp trai chỉ tội hơi già tí nhưng chắc phóng thoáng, mua cho vui đi mà chú. Nha nha.
Người đàn ông lúc này cau mày nhìn thẳng vào cô:
– Cô có ra ngoài cho tôi làm việc không? Hay tôi gọi bảo vệ vào lôi cổ cô ra khỏi quán nhỉ?
Cô nghe thế đứng chống nạnh:
– Tôi sợ chú quá cơ. Chú là gì mà phải gọi bảo vệ? Chú không mua thì thôi, vắng mợ chợ vẫn đông.
Cô đứng lên cầm xấp vé số đi thẳng đến bên chỗ bàn gần đấy, họ cũng mua được vài tờ, không như người đàn ông lúc nãy, cô bán xong cũng còn nên giờ cô đi tới mấy chỗ quen hay mua.
—–
Một buổi sáng kết thúc, còn vài tờ nữa nên cô đi về nhà, vì không có xe nên cô đi bộ, chiều cô mới có xe đạp để đi vì nhà bác Khoa mua chiếc xe đạp cho con trai đi học buổi sáng còn buổi chiều cho cô mượn đi học, đang đi bộ thì thấy vũng nước, cô nghĩ nước tràn ra đường thế này mà có xe ô tô chạy qua kiểu gì cũng bị tạt cho xem thì tự dưng nước từ đâu tạt lên người cô mà lúc đó cô đang quay mặt ra nên người cô ướt nhẹp, nghe tiếng xe dừng lại. Cô tức giận đi tới gõ cửa xe.
“Bốp, bốp”
Thấy cánh cửa mở ra người bước xuống xe thì cô thấy bóng dáng giống người đàn ông lúc nãy, chưa kịp nói thì người đàn ông ấy lên tiếng:
– Lại là cô sao? Cô không thấy vũng nước hay sao mà không biết đường tránh à.
Cô nghe thế thì trả lời:
– Do chú đi xe không có mắt thì có, chú không nhìn bên đường có người hay sao hả? Bây giờ tôi ướt hết đồ, còn mấy tờ vé số cũng ướt hết, bây giờ chú muốn sao?
– Trách cô đi không thấy xe. Tôi đã bíp còi cô không nghe hả?
Cô cương quyết nói:
– Đồ có thể thay nhưng mấy tờ vé số này sao mà thay được, bây giờ chú mua hết mấy tờ này đi, không tôi gọi công an tới bắt chú cho coi.
– Cô nói nhiều quá đấy, đưa đây tôi mua cho.
Cô nghe thế thì cười gian:
– Này là 20 tờ, 1 tờ giá 10 nghìn, tổng cộng 200 nghìn cộng thêm 50 nghìn mua xà bông giặt đồ nữa, bộ đồ này dính giặt không ra, mà nhà thì hết xà bông rồi, giờ chú không đưa thì đi lên đồn công an giải quyết.
– Mấy chuyện này ai mà rảnh lên công an, cái miệng cô được lắm đấy, tiền đây.
Cô cầm lấy thì thấy tờ 500 ngàn, cô móc túi ra lấy 250 ngần đưa lại cho người đàn ông:
– Tiền dư của chú đây, cháu chỉ lấy đúng số tiền này thôi, vậy vé số của chú đây.
– Khỏi đi, ướt như thế ai lấy, tiền cô lấy luôn đi, coi như ngày nay tôi xui.
Cô cười phá lên:
– Cháu xui chứ chú xui gì? Mà chú vào trong khu này làm gì đấy.
– Tôi đi kiếm người quen.
– Thế à. Thế chú hỏi ai tôi chỉ cho.
– Nhà ông bà Tuyết Khoa ở đâu vậy, cô chỉ giúp tôi được không?
Cô nghe cách xưng của người đàn ông này thì hỏi lại:
– Chú nhìn kỹ mặt cháu già lắm à. Cứ cô cô tôi tôi nghe sao sao ý. Chú già thì cháu gọi chú, cháu trẻ thế này cứ gọi cô, cháu gần 18 tuổi thôi.
– Thế có chỉ không để tôi còn đi, đứng đó mà bắt bẻ.
Thật ra nghe tên người đàn ông này nói là biết nhà bác Khoa mình nhưng cô muốn chọc người đàn ông này thì cô nói:
– Chú đi thẳng về phía kia 4 km là tới. Thôi chào chú , cháu về còn đi học nữa. Chứ giờ người cháu ướt rồi, tạm biệt chú nha, mong đừng gặp lại.
– Tôi muốn gặp lại cô chắc. Thôi về đi.
Cô cầm tiền rồi chạy đi về nhà, nhưng không quên mỉm cười khi lúc nãy chỉ đường sai, không biết người đàn ông đó kiếm bác Khoa làm gì, mà tầm tiếng nữa cô phải đi học, mà sợ người đàn ông đó quay trở lại biết cô chỉ đường sai là tiêu, cô chạy thật nhanh về nhà, vừa bước vào thấy bác Khoa đang chuẩn bị ăn cơm cô đi tới cầm xấp tiền đặt lên bàn.
– Hôm nay bán muộn quá hai bác ạ. Mãi giờ mới hết cháu mới về.
Bác Khoa lên tiếng:
– Còn thì để về bác đi bán cho, sáng nay ế quá. Bác cũng đi bán mà người đi đâu hết. Thôi đi thay đồ mà ăn cơm còn đi học nữa? Mà sao quần áo ướt hết kia mới lội ao đâu vậy.
Cô cười khà khà:
– Nhờ vậy cháu mới bán sạch vé số đấy bác, hihi. Hai bác với em ăn trước đi, cháu vào tắm tí không ngứa hết cả người.
– Ừ. Nhanh lên.
– Dạ.
Cô nói xong rồi đi thẳng vào phòng lấy bộ đồ đi học. Có gì ăn xong đi luôn chứ không lại gặp ông chú đáng ghét kia. Bước vào nhà tắm cô xả vòi nước tắm thật nhanh rồi giặt sơ quần áo rồi nhanh chóng đi ra ngoài ăn cơm.
Cô lật đật ăn thì bác Tuyết hỏi:
– Chiều nay học gì mà ăn nhanh giữ, ăn từ từ không mắc nghẹn đấy Thùy Tiên. Con gái phải nết na vào, như con trai vậy đấy, mai mốt đi học thì sao? Mà định học ở đây hay lên thành phố.
Cô trả lời:
– Con học ở đây để còn phụ hai bác bán vé số.
Bác Khoa nói:
– Thôi lên thành phố mà học đúng chuyên môn, chứ ở đây sao được, tiền thì cứ yên tâm bác gửi lên cho mà học, sau này ra trường nuôi lại hai bác.
– Dạ. Vậy được không ạ. Vậy cháu lên đó vừa học vừa làm để đủ tiền ạ.
– Ừ vậy cũng được, thôi ăn đi mà nhanh đi học. Từ mai cứ để đó bác đi bán lo đi học sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi đấy
– Dạ. Cháu biết rồi ạ.
Cô mau hóng ăn xong nốt chén cơm rồi chào hai bác để kịp tới trường, vừa dắt xe đạp ra trước cổng cô nhìn phía xa thấy chiếc xe màu đỏ đi tới, cô nghĩ ngay người đàn ông đáng ghét lúc nãy, nhưng cô cười thầm trong bụng vì chỉ đường sai, nếu đi chậm lỡ đâu bị bắt lại, cô trèo lên xe đạp thật nhanh lướt qua xe ô tô đó mà thở phì phò. Cái tội đi xe không cẩn thận mà tạt nước vào người cô còn nói nhưng lời khó nghe, chỉ đường sai là nhẹ cho người đàn ông đấy rồi. Đang suy nghĩ thì…
– Á….á…
Thì thấy nhỏ Trang té cái “rầm”, cô mau chóng dựng xe xuống đi tới hỏi:
– Ôi có sao không Trang ơi.
Trang ngồi dậy đứng lên phủi giọng đanh đá vang lên:
– Mắt mày mù à. Đạp xe đạp mà cũng đụng trúng tao? Mày mà biết đi xe máy chắc mày cho tao bay quá, làm gì mà mày đạp xe như ma đuổi thế hả?
Cô nghe thế trả lời:
– Tao lật đật đi học, mày cũng chạy như ăn cướp từ trong hẻm đi ra chậm thôi chứ, mày đi chậm nữa là tao không đụng trúng mày rồi, thôi đi học mau đi mà mày có sao không?
-Có nè, ê hết mông tao, phạt mày ly trà sữa trân châu đường đen.
– Đúng là con heo? Đã mập mà còn ăn ngọt, thôi không sao thì mau đi học, tối tao qua rũ mày đi ok không?
– Ok. Nhớ đấy không đi tao qua méc anh Kiên, mắng mày luôn.
– Ôi tao sợ quá, anh mày chứ anh tao à. Thôi đi nhanh đi.
Cô nhanh chóng đi tới chiếc xe đạp của mình, ngoảnh lại không thấy chiếc ô tô màu đỏ nữa cô mới thở phào nhẹ nhõm, đạp xe thật nhanh cùng với Trang.
Trang là bạn thời con bé với cô, từ khi được bác Khoa đem về từ trại mồ côi, lúc đó cô học lớp 3 tính ra bao nhiêu năm thì chỉ có Trang chơi với cô, còn có anh Kiên là anh trai của Trang. Nhớ những ngày đó làm cô thấy vui trong lòng. Đi tới trường cũng có vài bạn, nhìn đồng hồ còn 20 phút mới vô, bởi vì trốn tránh người đàn ông kia nên cô phải đi sớm thế này, Trang với cô khác lớp nên Trang về hướng khác, cô đi thẳng vào lớp thì thấy lớp trưởng đã tới, cô đi tới cất cặp xuống rồi đi tới bàn của lớp trưởng ngồi.
– Ê Long? Cậu đúng là lớp trưởng gương mẫu hề. Giờ này đã tới rồi mà sao mặt buồn quá vậy? Kể tớ nghe đi.
Long thở dài:
– Buồn ngủ chứ có gì đâu mà buồn, nay mặt trời mặt đằng tây sao Tiên đi học sớm quá vậy.
– Nay bán vé số hết sớm nên đi học sớm. Thế sắp ra trường định thi vào trường nào? Mà học ở đây hay lên Sài Gòn.
Long hỏi ngược lại:
– Thế Tiên học ở đâu.
Cô chép miệng suy nghĩ rồi trả lời:
– Vừa muốn học ở đây vừa muốn lên Sài Gòn học, đang phân vân, bộ muốn đi học cùng Tiên hay sao mà hỏi? Tiên hỏi Long cơ mà.
– Tưởng Tiên học ở Sài Gòn thì chúng ta cùng lên đó học, nếu Tiên học ở đây thì…
– Ê hai đứa bây nói chuyện gì vui thế.
Cô và Long quay lại chỗ Nghĩa đang đi tới.
– Nói chuyện thôi có gì vui đâu, thế trên tay lại cầm gì đấy, lại ăn à, đã mập mà cái miệng ăn suốt thôi, đưa đây Tiên ăn dùm cho.
Nghĩa cười hề hề :
– Có 70 ký chứ mấy, thế ăn không Nghĩa cho nè, mà cho mỡ ăn không?
– Không? Ăn bánh thì ăn chứ mỡ Nghĩa thì Tiên xin nhịn.
Nghĩa hấc mặt.
– Không ăn thì thôi, riêng này không cho được, Nghĩa để phần.
– Cho Nhung chứ gì, thôi Tiên ứ thèm.
Cô giả vờ giận hờn rồi đi tới chỗ bàn ngồi.
Lát sau tiếng trống vang lên thì các bạn cũng ngồi ngay ngắn chờ giáo viên vào.
——
Sau buổi học kết thúc cô cũng đứng dậy lấy cặp đạp xe về nhà. Cô với Trang đua nhau ai về nhà sớm hơn, đạp mãi cũng chạy vào cổng nhà thì.
“Kít”