Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chú nuôi em nhé - Chương 2
You are reading Chú nuôi em nhé Chương 2 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chú nuôi em nhé next time when you come visit our manga website
Cô thắng xe gấp nhưng không kịp lại đâm vào chiếc xe ô tô đỏ đậu bên đường, cũng may không bị sao? Cô dựng xe lên nhìn xe thì thấy xước một đường, lúc này cô hơi lo sợ, cô lẩm bẩm:
“Ngày gì mà xui thế không biết, mà xe người đàn ông đó vẫn ở đây, giờ mình phải làm sao vào nhà”
Đang lẩm bẩm nói thì nghe tiếng gọi của bác Tuyết từ trong nhà đi ra.
– Thùy Tiên đi học về sao không vào nhà mà đứng đây vậy.
Cô liền trả lời:
– Dạ cháu vừa về mà xe của ai vậy ạ.
– À. Xe của cậu Quang Linh ở trên Sài Gòn xuống hỏi thăm nhà đấy mà.
– Vậy hả bác, mà chắc họ giàu nhỉ? Xe đẹp quá bác ạ.
– Ừ. Cậu ta mới mở công ty riêng trên thành phố chứ ba mẹ cậu ta ở nước ngoài đấy.
– Vậy luôn à. Thế khi nào họ về vậy bác.
– Cậu ấy chắc mai về. Tối nay cậu ấy ở đây.
– Vậy ạ. Thế cháu qua bên nhà Trang nha, mai cháu về.
Bác Tuyết nói:
– Vào nhà tắm rửa rồi phụ bác nấu thức ăn tối đãi khách, cứ ở nhà đi, nhà có chật đâu mà qua đó.
Cô nghe vậy cũng không dám từ chối mà dắt xe lủi thủi đi vào, dựng vào một góc, bây giờ không biết đối mặt với người đàn ông đó ra sao? Nhưng trốn tránh thì sợ bác Tuyết hỏi, cô liền từ từ đi vào trong thì thấy người đàn ông đó đang nói chuyện với bác Khoa, cô cúi mặt xuống mà chào:
– Chào bác Khoa cháu đi học về, chào chú cháu đi học về.
Rồi cô chạy thẳng vào trong nhà trước sự ngơ ngác của bác Khoa và bác Tuyết.
Bác Khoa lên tiếng:
– Con bé bữa nay ăn trúng gì mà hiền thế.
Bác Tuyết trả lời:
– Thấy nó thẫn thờ ở ngoài nên tôi cũng không biết, thôi tôi xuống bếp nấu ăn nha.
– Uhm. Bà đi nấu đi. Nói con bé Tiên nó mua cho tôi thùng bia luôn nha.
– Ừ.
Cô đi thẳng vào trong phòng, may lúc nãy cô chào người đàn ông đó không nhìn cô chứ không biết phải làm sao? Mà chiếc xe ô tô bị xước nếu biết cô làm thì có bắt đền hay không? Mà chắc quen với bác Khoa thì chắc có lẽ không đòi tiền cô. Nhớ lúc nãy bác Tuyết nói xuống phụ nấu nên cô nhanh chóng thay đồ đi xuống, cô tới bên cạnh ngồi xuống:
– Có mỗi chú đó mà nhà mình nấu đồ ăn nhiều vậy ạ.
Bác Tuyết ngước lên trả lời:
– Nấu cho bác trai với cậu ấy nhậu lâu lâu tới đây mình nấu cho đàng hoàng, mà nghe cậu ta kể lúc trưa gặp con bé nào xóm mình mà cá lóc chỉ nhà mình tận bên xã kia làm người ta đi kiếm. Thiệt tình luôn.
Cô nghe vậy thì hơi nhột, vì người đó không khác mà là cô, nếu bác Tuyết biết thì sẽ mắng cô mất, giờ chỉ mong chờ người đàn ông đó thấy cô đừng nói ra không là cô nghe mắng cái chắc luôn.
– Tiền đây, đi ra mua thùng bia đi, để đây bác nấu cho.
– Dạ. Mà bác Khoa hay đau mà nhậu có được không ạ.
– Ông ấy cứ ăn uống thất thường nên thế. Nay có khách mới cho ông ấy uống, không sao đâu.
– Dạ.
Cô cầm tiền đi ra nhưng sợ qua phòng khách lại gặp nên cô thở một hơi rồi chạy cái vèo ra ngoài.
Bác Khoa đang nói chuyện thấy Thùy Tiên chạy ra làm ông ngơ ngác nhìn theo. Thì Quang Linh hỏi:
– Cô bé đó là ai mà sao chạy như ma đuổi vậy chú.
Ông Khoa thở dài:
– Con bé này ba mẹ nó mất từ nhỏ, mà nó ở trại mồ côi ấy, lúc đó vợ chồng chú đi ngang qua thấy nó đứng ở cổng? Mà nó gọi trông thấy thương? Vợ chồng chú lại thích con gái nên vào đó nói chuyện với trại mồ côi đấy xin con bé về nuôi, trong thế thôi chứ lanh phết đấy, sáng đi bán vé số giúp chú chiều đi học, tháng sau thi tốt nghiệp rồi sau cho học đại học nữa mà giờ kinh tế eo hẹp, nhưng chú muốn nó lên Sài Gòn học tốt hơn, chứ học ở đây không đúng ngành nghề của nó thì uổng? Mình có công nuôi nó thì nuôi cho nên người sau này về già nó lại nuôi lại mình.
Quang Linh nghe kể thế thì nói:
– Mà cô bé này ngại người lạ hay sao vậy. Thấy cháu mà tránh, nhìn bóng dáng giống cô bé chỉ nhầm đường quá. Để xem tí nữa cô bé về xem sao ạ.
Ông Khoa cười:
– Chắc không có đâu. Con bé thật thà lắm.
– Vậy ạ. Vậy sau này lên Sài Gòn thì đến nhà cháu ở, cháu mở công ty cũng ít về nhà ở công ty là nhiều hơn.
– Vậy à. Sau này nhờ cháu giúp nhé.
– Dạ chú.
Cô chạy đến bên nhà cô Loan mua thùng bia rồi bê về nhà, vừa đi cô vừa nghĩ để làm sao không gặp mặt người đàn ông đáng ghét đấy đây, nãy chạy nhanh may không thấy, vừa về tới cổng cô ngó nghiêng không thấy bác Khoa với người đàn ông đó ngồi ở nhà trên thì cô thở phào nhẹ nhõm bê thùng bia tới bàn rồi đi ra sau vẫn không thấy chắc lại đi đâu rồi, đi càng tốt khỏi gặp mặt. Mà giờ cô sẽ biện lý do đi qua kia học là không thể ngồi cùng ăn với người đàn ông đó. Cô tới phụ với bác Tuyết rồi quay sang nói:
– Bác ơi. Cháu phụ bác xong cháu qua nhà Trang học bài nhé, sắp thi nên cần phải ôn nhiều hơn bác ạ
– Ở nhà ăn cơm xong rồi đi.
– Nhiều bài tập lắm bác ạ. Cả nhà cứ ăn đi tối cháu về sau ăn nhé. Cứ để phần cháu ít thôi nha bác. Mà bác nhớ để cháu cái đùi gà nha bác.
Bác Tuyết lắc đầu chịu thua với con bé Thùy Tiên này nên trả lời:
– Ở nhà ăn không chịu, thôi để đó đi. Lo học mà thi.
Cô cười hôn chụt vào má bác Tuyết rồi rời đi, cô lên cầm tập sách rồi nhanh chóng chạy ra ngoài để không gặp người đàn ông đó. Cô đi thật nhanh về con hẻm nhà của Trang vừa bước vào thấy nhà Trang đang ăn cơm cô lên tiếng:
– Cháu chào cả nhà, cháu có phiền cả nhà ăn cơm không ạ.
Trang lên tiếng hỏi:
– Sao lại đến giờ này hả Tiên. Cơm nước gì chưa mà qua rủ tao đi trà sữa à.
– Tao tới học cùng mày nè. Không tí tao với mày đi uống trà sữa nha.
Trang ngơ ngác hỏi:
– Ừ. Mọi hôm mày tự học mà.
– Thì qua đây có anh Kiên còn bày cho nửa, Thế mày không muốn cho tao qua đây à.
– Đâu có, thấy lạ à. Thôi vào trong đi, thế ăn cơm chưa.
“Ọt”
Tự dưng bụng cô kêu đúng thời điểm ghê, cô cười:
– Chưa, tại nhà có khách nên ngại nên chạy qua đây luôn, tí về tao ăn.
Trang cười khanh khách:
– Biết ngay mà, chỉ có gì mới mò qua đây thôi, ngồi xuống đi, tao đi lấy chén mà ngồi ăn không đói.
– Cảm ơn mày nhé.
Cô cũng hay qua đây chơi nên gia đình Trang không còn xa lạ với cô nữa, may có chén cơm trong bụng chứ không biết khi nào cô mới được về ăn cơm, tự nhiên có nhà mà không được ở? Vừa ăn vừa thở dài, ngước lên ai cũng nhìn cô, làm cô ngại ngùng liền nói:
– Ôi, cháu xin lỗi mọi người.
Anh Kiên lúc này mới lên tiếng:
– Nay sao khác vậy Thùy Tiên, bộ em đang suy nghĩ gì sao?
– Em bình thường mà, tại hơi lo thi tốt nghiệp thôi ạ.
– Vậy à. Có gì chút anh bày cho học.
– Dạ. Cảm ơn anh nhé
Cô không suy nghĩ nữa mà tập trung ăn.
Xong xuôi cô cùng Trang rửa chén, rồi bắt đầu học bài. May có anh Kiên nên hôm đó học nhanh hơn, học xong thì cô cùng với Trang đi uống trà sữa, uống xong nhìn đồng hồ cũng hơn 9 giờ tối, cô với Trang tạm biệt nhau rồi lủi thủi đi về. Đang đi gần tới nhà thì có con ch..ó hàng xóm thường ngày cô hay chọc tự dưng từ trong xông tới trời thì tối vì lật đật nên lúc chiều không cầm đèn pin đi theo, bây giờ cô chạy thục mạng đang chạy thì thấy bóng dáng ai đứng trước cổng? Cô sợ quá chạy tới nhảy ôm vào người đứng đó.
Lúc này cô bừng tỉnh thì giật mình nhảy xuống, ánh sáng từ trong chíu ra thì thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, cô cúi gầm mặt lí nhí trả lời:
-Ủa? Sao chú ở đây, cháu xin lỗi chú nha, tại ch.ó rượt sợ bị cắn nên cháu thế, cháu cứ tưởng…
– Tưởng ai…
– Tưởng bác….
Lúc này cô chợt im lặng suy nghĩ, nếu nói bác Khoa thì cho chú ấy nghi ngờ nên cô nói:
– Tưởng anh trai tôi. Mà chú đứng đây làm gì.
– Tôi hút thuốc, mà cô được lắm, dám chỉ xạo đúng không?
Cô nghe thế ngước nhìn:
– Cháu cứ tưởng chú hỏi bà Khoa Tuyết bán bánh xèo ở xã bên mà, có biết hỏi bác nào? Bác Tuyết Khoa nhà này bán vé số, chú không nói rõ thôi giờ trách cháu.
– Cô được lắm, đã sai mà còn cãi bướng phải không?
– Cháu nào dám cãi chú.
Mà giờ vào nhà thì sợ chú ấy méc bác Khoa nên đành nói dối cô đứng chống nạnh nói:
– Tại chú không nói rõ, vậy thôi cháu về nhà cháu đây.
Cô đang định chạy thì chú lên tiếng:
– Cô đi đâu đấy.
– Thì cháu đi về nhà cháu.
– Cô vào nhà đi, tôi biết hết rồi, nói dối là giỏi thôi.
Cô nghe vậy thì mặt ỉu xìu, nhưng tỏ ra đáng thương vô tội:
– Cháu xin lỗi, tại chú đi xe không ngó nên cháu..
– Nên trả thù tôi đúng không? Cô được lắm.
– Ủa mà sao biết cháu ở đây, lúc chiều chú có thấy mặt cháu ở nhà đâu.
– Cô cũng nhanh phết đấy, cô chụp hình ở treo trên tường làm như tôi mù chắc.
Cô lí nhí trả lời:
– Thì mù đúng mà.
– Cô… được lắm vào đây cho cả nhà biết bộ mặt thật chứ tôi nghe chú Khoa khen cô thật thà lắm mà.
Cô lúc này không sợ nữa mà hấc mặt nói:
– Cháu thật thà là đúng, riêng chú thì sao cháu thật thà được, chú cứ méc đi, chú méc thoải mái.
Cô nói xong chạy cái vèo vào trong nhà mặc kệ người đàn ông đứng đó. Cô vào tới phòng đóng cửa lại mà thở phì phò. Nếu chú ấy mà méc thì đúng là nhỏ mọn, mà nhỏ mọn thì cô sẽ không bao giờ chào chú ấy nữa. Đẹp trai cao to thế mà tính tình hơn đàn bà. Đồ bê đê.
Lẩm bẩm một mình rồi tự nhiên thấy bụng hơi đói, nãy ăn nhà Trang chưa no với uống ly trà sữa giờ cảm thấy đói, mà lúc chiều cô có dặn bác Tuyết để cái đùi gà không biết có để phần cô không? Cô mở cửa ra ngó xung quanh, mà chú ấy ngủ ở trên nhà chắc không xuống bếp đâu nên cô từ từ đi xuống bếp, mở lồng bàn ra thì thấy cái đùi gà ở dĩa, cô cưởi thầm đúng là bác Tuyết là tốt nhất, cầm cái đùi gà chấm chén muối ớt đúng bài, đúng món cô thích nhất nên cô say sưa ăn mà không biết có người đứng sau, nên cứ thế suýt xoa mà nói, ” cha mạ ơi nó ngon dữ trời đất ơi”
– Ăn mà sao lẩm bẩm một mình vậy.
Cô bất ngờ thì cơn ho sặc sụa, cô vừa vỗ ngực mà ngó xung quanh tìm kiếm ly nước.
– Nước đây, cô là con gái mà sao không thùy mị hết vậy, ngồi ăn cái tướng thế này thì làm sao ra con gái thục nữ nhỉ.
Cô uống cầm ly nước uống một hơi nên mới không còn nghẹn nữa, cô đứng dậy nói đủ nghe chứ sợ vợ chồng bác Khoa dậy nữa, cô nói:
– Kệ cháu đi, sao chú cứ thích bắt bẻ cháu nhỉ?
Cô chưa kịp nói tiếp thì chú ấy bỏ lên nhà trên, làm cô bị hớ, nhưng mặc kệ giờ ăn là trên hết, cô tiếp tục ăn không vì câu nói của chú ấy mà làm cô bỏ lỡ cái đùi gà này được, ăn xong cô nhẹ nhàng dọn dẹp rồi đi lên phòng, thay đồ xong xuôi cô thở dài một hơi rồi nhắm chặt mắt rồi ngủ.
Sáng hôm sau nghe tiếng gà gáy, cô ngồi dậy dụi mắt vì chưa tỉnh ngủ nên cô cứ muốn nằm xuống nhưng phải dậy đi cắt cỏ cho bò, cô đi ra ngoài vươn vai thì thấy chú ấy cũng dậy rồi, cô nhớ lại lúc tối nên không thèm để ý mà bước vào trong vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi ra đồng, vừa cầm dao với cái bao đi ra thì gặp chú ấy ngồi ngoài ghế, cô giả vờ như không thấy đi thẳng ra ngoài thì nghe tiếng chú ấy gọi.
– Này cô.
Cô cứ giả vờ như không nghe thì tiếng nóicủa chú ấy:
– Đứng lại đi, tôi nói chuyện này.
Cô nghe vậy thì đứng lại quay lại nhíu mày nhìn chú:
– Mới sáng mà chú gọi cháu làm gì, có chuyện gì sao? Không có thì cháu đi cắt cỏ bò về còn đi bán vé số nữa.
– Cô đi sớm vậy sao? Mà này quần cô…
Cô chép miệng hỏi:
– Quần cháu thế nào? Bộ chú chưa thấy quần này à. Nếu chú thích cháu đi mua cho chú mặc nhá.
– Quần cô bị rách phía sau thấy cả quần màu đỏ kìa….