Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chú nuôi em nhé - Chương 3
You are reading Chú nuôi em nhé Chương 3 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chú nuôi em nhé next time when you come visit our manga website
Cô nghe thế thì có chút hơi xấu hổ, hay là chú ấy đùa, cô xoay người qua lấy tay sờ thử thì ôi thôi, lúc này mặt cô đỏ như quả cà chua, cô không nói thêm gì mà bỏ dao với bao chạy thẳng vào trong nhà, đóng cửa thật chặt vào cô vỗ vào hai má mà lẩm bẩm ” ối dồi ôi, muốn độn thổ luôn trời, quần rách hồi nào mà không biết, hay lúc nãy cô cúi xuống kiếm bao nhưng cái tủ kêu nên cô không biết rách quần, trời ơi là trời, giờ làm sao đối mặt với chú ấy, mà nếu không có chú ấy thì cô mặc cái quần rách đi khắp xóm” cô nhanh chóng vào tủ lấy quần khác mặc vào, mà giờ xuống thấy ngại. Cô thở một hơi rồi đi ra ngoài, chứ giờ không đi cắt cỏ thì biết khi nào đi, cô mặc kệ dù gì hôm nay chú ấy cũng rời khỏi đây cơ mà, cô đi tù từ ra thì đột nhiên nghe tiếng hù làm cô nhảy đổng la lên:
– Ôi trời đất thánh thần ơi.
Cô quay lại thấy Ni đứng cười ngặc nghẻo, cô đi tới véo tai thì Ni hét lên:
– Đau em, thả tay ra đi, đau quá.
– Biết chị mày hay giật mình mà mày hù vậy hả?
– Ha..ha. ai biểu chị đi như gà rù vậy, thế chị đi đâu mà như ăn trộm vậy.
– Đi cắt cỏ bò. Thôi chị đi đây. Lo ăn sáng rồi đi học đi.
– Dạ. Em biết rồi.
Cô nói xong thì đi ra ngoài lấy đồ rồi đi ra ruộng, sáng sớm nên mọi người chưa ra đồng nhiều, cô đi tới đám cỏ gần đấy rồi bắt đầu cúi xuống cắt. Thoáng chốc thì đầy bao, cô nhanh chóng thu gom lại, đi ngang qua khu vườn của Bà Chín thấy nhiều trái ổi, cô ngó nghiêng không thấy ai nên nhanh tay hái chục quả rồi cô cười khanh khách, kiểu gì bà mà biết bà hát cho mà nghe, nhưng bà Chín keo nhất xóm ai cũng biết, nên chắc giờ bà mà biết bà rượt đã, cô bỏ vào bao cỏ vừa rồi nhanh chân ôm chạy về nhà. Vừa đến nhà cô để bên góc rồi ngồi thở phì phò. Ngồi được một lát cô đi lấy rổ rồi đi tới bên bao cỏ vừa nãy lấy mấy trái ổi ra. Đang định đi rửa thì bác Tuyết đi từ trong ra hỏi:
– Ổi ở đâu mà có vậy Thùy Tiên, đừng nói cháu hái trộm đó nha.
Cô không giấu giếm mà gật đầu:
– Dạ. Cháu đi cắt cỏ ngang qua nhà bà Chín thấy ổi chín mà không ai ăn, nên cháu hái mấy trái đem về ăn chấm muối ăn ngon nhức nách luôn.
Bác Tuyết gõ đầu cô.
– Lần sau ra chợ mà mua, bà Chín mà biết thì không xong đâu, bả vặt không còn cọng tóc nha.
Cô cười khà khà:
– Cháu ăn trộm thì phải chuẩn, không thấy ai cháu mới hái chứ để bà Chín biết thì cháu giả vờ hái dùm bà chín, hihi.
– Thôi cô nương, lớn rồi bớt con nít dùm bác với, gần 18 tuổi chứ còn nhỏ đâu mà như mấy đứa cấp hai đấy.
– Hihi cháu biết rồi ạ.
Lúc này Quang Linh bước ra nghe được thì nói:
– Ổi ngon quá nhỉ.
Cô nghe thế thì đưa rỗ ổi ra.
– Chú ăn không? Ổi sạch trên thành phố không có mà ăn đâu, cho chú đó.
– Ổi ăn trộm tôi không thích ăn, cô tự mà ăn đi.
Cô nghe thế thì hấc mặt:
– Chú không ăn thì thôi, ổi này mà chú chê thì uổng phí cuộc đời, đã già mà khó tính nên ế vợ là đúng, hứ.
Cô ôm rổ ổi đi thẳng vào trong để lại chú đứng đó.
Quang Linh nghe cô bé này nói làm anh có hơi khó chịu, mới nói chút xíu là cô bé này nói một lèo anh không kịp nói câu nào? Anh lắc đầu rồi đi vào bàn ngồi thì chú Khoa đi tới.
– Ngủ được không Quang Linh.
Anh trả lời:
– Được chú ạ, chắc tại đi xe mệt nên cháu ngủ tới sáng.
– Vậy à. Vậy chờ bác nói con bé Tiên pha ly cà phê cho là uống, mà đã gặp nhau chưa.
– Dạ rồi chú, mà mồm mép quá.
Ông Khoa cười
– Có cái miệng nó ở nhà cũng vui cửa vui nhà, sau này đi học thì không biết sao?
-Dạ. Giờ công nghệ hiện đại gọi messenger là thấy mặt nhau à.
– Uhm. Vậy cũng đở? Ngồi đây chờ bác nha.
– Dạ.
Ông Khoa đứng lên đi vào bên trong gọi:
– Thùy Tiên ơi!!
– Dạ. Cháu đây ạ, bác kêu gì cháu thế.
– Pha cho bác hai ly cà phê nha. Pha xong rồi đi, mà thôi ở nhà đi tí bác đi ra kia bán cũng được. Ở nhà mà ôm thi đi.
– Dạ. Cháu bán được nhiêu rồi đem về bác bán chứ tối cháu học cũng được ạ.
– Uhm. Thôi pha cà phê cho bác đi.
– Dạ.
Bác Khoa lên rồi cô đi tới bếp nấu chút nước nóng rồi pha cà phê. Nhưng suy nghĩ lại pha hai ly thì cô mỉm cười, cô pha một ly cho bác Khoa thường ngày uống, còn một ly thì cô cho chút muối vào. Xong xuôi cô cười như được mùa. Cô bê lên nhà đặt xuống bàn.
– Mời bác mời chú uống cà phê cháu đi bán vé số đây ạ.
Cô đi tới bàn cầm xấp vé số rồi đi thật nhanh cổng thì nghe tiếng nói:
– Cà phê mặn quá chú ơi.
Cô nghe thế thì tự cười thầm trong bụng, chân chạy thật nhanh nếu không bác Khoa kiểu gì cũng mắng cô cho mà coi, trưa về thì chắc chú ấy cũng về rồi, còn bác Khoa thì cô sẽ nói bỏ nhầm, biết nói dối là sai nhưng do chú ấy đáng ghét nên cô mới làm thế, cô không suy nghĩ tới nữa mà đi bán vé số như thường ngày, cầu mong hôm nay bán vé số hết, cô nghĩ lúc nãy chưa ăn sáng nên bây giờ đói meo, mà giờ chưa bán được tờ nào lấy gì mà ăn cũng tại chú ấy hết, cô ỉu xìu đi thì nghe tiếng gọi phía sau:
– Thùy Tiên ơi.
Cô quay lại thì thấy anh Kiên đang đi tới, cô hỏi:
– Anh gọi em có chuyện gì đấy, anh chưa đi làm à.
– Anh đang đi đây, sao cái mà ỉu xìu thế kia? Chắc chưa ăn sáng chứ gì?
Cô nhe răng cười:
– Hihi. Anh hiểu ghê, nãy đi bán vé số mà quên ăn nên giờ đói anh ạ. Thôi anh đi làm đi. Em đi bán rồi em ăn.
– Bán được tờ nào chưa? Đưa đây anh mua cho 2 tờ rồi có tiền ăn sáng.
– Hihi. Cảm ơn anh Kiên, anh mua mấy tờ cũng được.
– Hai tờ thôi bà cô, mua rồi lấy đâu mà sống? Đưa đây.
Cô nhanh chóng đưa tập vé số cho anh Kiên, cô nói:
– Anh chọn 2 con số này đảm bảo mai anh trúng giải tám.
Anh Kiên cốc đầu cô.
– Ơ sao đánh em, em nói đúng mà.
– Không kêu chúc giải đặc biệt đi nói giải tám, giải này đủ cái mồm hai cô ăn không?
Cô chép chép miệng:
– Đúng rồi nhỉ mà thôi anh giải nhất đi, chứ đặc biệt giàu rồi quên em nữa.
– Ai dám quên, được rồi đây. Lo đi bán đi.
– Ok! Em đi bán đây, chào công tử Kiên nhá.
Anh Kiên lắc đầu, cô bé này từ nhỏ giờ cứ gặp là cái miệng nói tía lia, không suy nghĩ nghĩ về cô bé nữa mà anh lái xe máy đi làm.
————
Buổi sáng hôm đó cô bán vé số rất nhanh hết, đúng anh Kiên mở hàng là bán ngon mà, cô đi bộ về nhà, thì không thấy xe ô tô đỏ nữa, cô cười thầm thế là nay hết gặp ông chú đáng ghét kia nữa.
Vừa vào nhà thì bác Khoa đang ngồi ở ghế, cô nhớ lại chuyện lúc sáng thì cô cúi gằm mặt đi vào nhưng bác Khoa gọi lại.
– Thùy Tiên, đến đây bác nói chuyện.
Cô nghe vậy biết kiểu gì bác cũng mắng cho một trận, cô kéo ghế bên cạnh ngồi mà lí nhí nói:
– Cháu xin lỗi, lần sau cháu không làm vậy nữa.
– Chuyện gì mà xin lỗi, cháu làm gì à. Hay không bán được vé số. Để đó tí bác ra kia là hết à.
Cô nghe thế thì có hơi lạ, cô cứ nghĩ chú ấy đã méc bác nên nghĩ bác sẽ mắng nhưng mà không phải, vậy là chú ấy không nhỏ nhen rồi, cô đổi sắc mặt cười.
– Cháu bán hết rồi ạ. Cháu cứ tưởng chuyện gì hihi.
– Có chuyện này bác nói cho cháu biết trước thôi, chuyện học hành từ mai ở nhà học đi, vé số bác nhận ít rồi đi bán cũng được, lo chuyên tâm học hành để sau này có tương lai, bác thương như con gái bác nên bác chăm lo đến tận bây giờ, ráng học có cái nghề chứ đừng ham chơi mà bỏ bê học hành, sắp thi tốt nghiệp rồi, còn tháng sau chứ mấy, rồi lên thành phố nhập học nữa, lên thành phố học theo cái nghề cháu thích chứ ở đây học không có tương lai đâu, có gì bác lo.
– Bữa bác nói với cháu rồi mà, cháu muốn học gần để có gì giúp hai bác chứ, bác nuôi cháu ăn học thế này là cháu biết ơn bác lắm rồi ạ.
– Thôi, bác còn có thằng Ni có gì nó giúp cũng được, ráng học hành sau này thành công thì lo lại cho bác.
Cô nghe thế thì rưng rưng nước mắt, cô thút thít khóc:
– Công ơn hai bác không biết khi nào cháu đền đáp, cháu sẽ cố gắng sau này học hành rồi kiếm tiền nuôi hai bác ạ.
– Uhm. Chuyện đó tính sau, bây giờ lo đi nấu cơm ăn còn đi học nữa. Nay tự dưng chảy nước mắt ghê thật, lau dùm đi, khóc bác nhìn không quen.
Cô lau nước mắt rồi nở nụ cười:
– Tại cháu xúc động quá thôi mà. Hihi. Cháu đi vào trong đây
– Ừ.
Cô bước vào phòng thay đồ xong rồi bước xuống bếp lục đồ nấu ăn, nghĩ lại xưa giờ không đi đâu xa ngôi nhà này, chỉ còn mấy tháng nữa cô phải lên thành phố, nhưng trước tiên cô phải thi đỗ tốt nghiệp mới được.
—————-
Mấy tháng sau
Cô cũng thi tốt nghiệp xong rồi, hôm nay cô cùng bác Khoa lên thành phố nhập học, cô thích dạy học nhưng sau khi thi tốt nghiệp thì cô chuyển qua học quản trị văn phòng, đang mải mê suy nghĩ thì nghe bác Khoa gọi:
-Đến nơi rồi Thùy Tiên, xem đồ có bỏ quên trên xe không?
– Dạ. Đủ rồi ạ.
– Uhm. Giờ xuống xe rồi bắt xe grab qua chổ người quen của bác, lên trên đây nhớ gì bác dặn rồi nghe chưa.
– Dạ cháu biết rồi ạ. Mình xuống xe thôi bác.
Cô cùng với bác Khoa bước xuống xe, rồi đi bộ, cô quay sang hỏi:
– Mà chúng ta ở đâu vậy ạ.
– Chổ người quen thôi, đến nơi là cháu biết.
– Dạ.
Đón được chiếc xe grab rồi cô cùng với bác Khoa mỗi người đi một chiếc, thế rồi cũng tới nơi, xe dừng lại một ngôi nhà sang trọng, cô mới thầm nghĩ, bác Khoa quen ai mà nhà to thế này thì làm sao cô ở được, cô đặt giỏ xách xuống hỏi:
– Nhà ai vậy bác, bác cứ nói người quen mà sao nhà này to vậy ạ, thôi cháu không dám ở đâu, hay cháu thuê phòng trọ vừa học vừa làm cũng được ạ. Chứ ở trong này cháu ngại lắm.
Bác Khoa thở dài:
– Chút nữa là cháu biết, mà giờ người ta chắc không có ở nhà đâu, cháu cứ ở đây không sao cả, họ cũng ít về nhà nên không sao đâu, lo chuyên tâm học hành, hai năm rồi ra trường rồi về. Ở đây đỡ tốn tiền trọ tiền ăn thì để bác gửi lên cho.
Cô nghe vậy cũng xuôi nên gật đầu đồng ý, miễn sao không phải nhà ông chú đáng ghét lúc trước. Cô phụ bác Khoa xách đồ vào cổng, bác bấm chuông thì có người phụ nữ đi ra, bác Khoa lên tiếng:
– Chào chị.
Người phụ nữ mở cổng ra cười vui vẻ nói:
– Bác Khoa ở dưới Bình Phước phải không?
– Dạ. Tôi đây ạ.
– Bác vào đi, cậu chủ nói nay bác lên nên tôi chờ cửa đây, còn đây cháu bác lên đây ở phải không?
– Đúng rồi.
– Vậy vào nhà đi. Hai người đi nắng nóng thế này vào tôi làm nước cam cho mà uống, lên đây ở và học làm gì mang đồ ăn nhiều giữ vậy.
Ông Khoa cười :
– Có bao nhiêu đâu chị, cây nhà lá vườn cả thôi, ăn mấy chốc cũng hết thôi à. Nhà tôi chỉ có mấy thứ này thôi. Của ít lòng nhiều, chị cứ lấy mà nấu cho chủ ăn, giống như con bé lên đây góp chung ý mà, tháng tôi gửi lên cho, rau củ nhà trồng không thuốc thang ăn cho đảm bảo, chị đừng khách sáo với tôi.
– Vậy tôi cảm ơn nhé, tôi sợ cậu chủ lại trách thôi à. Hai bác cháu vào nhà đi để tôi xách giúp cho.
Cô lên tiếng:
– Cháu khỏe lắm cô, để cháu xách cho ạ.
– Cô bé cũng lanh miệng quá nhỉ? Đem vào trong kẻo nắng.
– Dạ. Hihi.
Cả ba xách vào nhà, đi vào trong cô nhìn ngó xung quanh thốt lên:
– Nhà to ghê, nhà này mà ở chục người cũng không hết, nhìn mà đã con mắt. Nhưng mà dọn dẹp cũng đã lắm đây.
Người phụ nữ lên tiếng:
– Bình thường mà, xưa cô giúp việc mấy nhà kia còn to hơn cơ, lau chùi mệt lắm luôn, qua đây đỡ đó.
Cô chép miệng rồi nói;
– Từ giờ có cháu ở đây, cháu cùng cô phụ làm việc nhà. Mà cô ơi chủ có trả lương tốt không ạ.
Bác Khoa nghe thế hỏi:
– Thùy Tiên, sao lại hỏi như vậy hả?
Cô cười trả lời:
– Thay vì cháu lên đây học mà ở ké thì cháu xin làm giúp việc luôn, cháu không dành phần hết của cô đâu, cháu làm lương ít cũng được ạ. Mà cô tên gì thế.
– Gọi cô là cô Lộc nhé.
– Dạ cô, cô gọi cháu là Thùy Tiên nhé. Cô làm ở đây lâu chưa.
– Được nửa năm rồi cháu, từ ngày cậu chủ về đây là cô qua đây làm luôn, cậu cũng ít về nhà, chỉ lâu lâu ban đêm về thôi. Nên cháu yên tâm.
– Dạ. Vậy cậu chủ không về thì mình nấu ăn mỗi bác ăn thôi à.
– Nấu chứ, ngoài bác giúp việc ra còn giữ cháu của cậu chủ nữa.
Cô thắc mắc hỏi:
– Ủa Vậy cậu chủ già lắm ạ.
– Không? 35 tuổi thôi à.
– Vậy cũng lớn rồi ạ. Chắc có vợ rồi cô nhỉ?
– Chưa cháu, bao năm ở nước ngoài lo học rồi làm rồi mới về đây sinh sống, cậu ấy bề ngoài rất lạnh lùng khó tính nhưng tốt lắm, thôi ngồi đây cô đi pha nước cam cho uống.
Cô nghe vậy thì có chút hơi lo lắng, không biết phải ông chú đáng ghét kia không? Vì bác Khoa giấu không nói ở với ai, cô quay sang hỏi:
– Bác Khoa có phải nhà chú mà mấy tháng trước tới nhà mình phải không ạ, cháu nói rồi cháu không ở nhà chú đó đâu.
– Cháu cứ ở đi. Sau rồi sẽ biết, hôm đó có gặp nhiều đâu mà không thích cậu ấy, nhìn thế mà tốt tính lắm sao mà không thích.
– Cháu không thích ạ. Chú đó khó tính khó ưa.
– Người ta đẹp trai thế, giỏi giang thế? Sau này mà có chồng y như cậu ta là cháu sướng lắm đó.
Cô dõng dạc nói:
– Cháu không bao giờ yêu chú ấy, cho cháu nhiều tiền cháu cũng không thèm.
– Ngồi đó mà chê đi, sau mà quen kiểu thế bác không gả cho đâu.
– Bác yên tâm cháu sẽ kiếm chàng rể đẹp trai tốt tính đưa về cho bác. Mà giờ cháu học rồi kiếm tiền nuôi hai bác, chuyện đó tính sau ạ.
– Uhm. Bác ở nay thôi mai bác về có gì thì để bác nhờ người ta cho.
– Dạ. bác cứ yên tâm ạ.
Cô Lộc cầm hai ly nước cam ra.
– Hai bác cháu uống đi. Để tôi xuống nấu cơm nhé.
Cô nghe thế đứng dậy nói:
– Để cháu phụ cô ạ.
– Đi xe mệt thôi nghỉ đi, cô nấu được.
– Cháu không sao ạ. Chỉ hơi say xe nhưng cháu phụ được mà.
– Ừ. Vậy cùng cô nấu, kêu bác vào phòng kia nghỉ ngơi đi.
– Dạ.
Cô quay lại nói với bác Khoa xong thì nhanh chóng đi cùng cô Lộc vào bên trong nấu ăn, vì có ba người nên nấu thức ăn không quá cầu kỳ, xong xuôi cô dọn ra bàn. Rồi lên gọi bác Khoa xuống. Cũng may vô Lộc dễ gần nên cô cũng thoải mái.
———
Mới đó cũng đến chiều thì thấy cô Lộc mặc đồ đi ra, cô đi tới hỏi:
– Cô đi đâu đó ạ.
– Cô đi đón Moon về. Giờ này sắp tan trường.
– Vậy ạ. Moon học lớp mấy vậy ạ.
– Lớp 3 rồi cháu, thôi cô đi đã không muộn.
Cô nghe thế thì nói:
– Cho cháu đi với, sau này cô bận cháu đưa về cho ạ.
Cô Lộc gật đầu đồng ý nên cô cũng đi theo, hai cô cháu đi xe máy tới trường học nhìn trường cô thầm nghĩ đúng con nhà giàu, nhìn thích thế, không như ở chổ cô. Đi tới cổng thì thấy bé gái thắt hai bím tóc rất dễ thương bước ra. Cô cười:
– Chào Moon.
Moon thấy người lạ nên đứng sát vào cô Lộc mà hỏi:
– Ai vậy bà.
– Cô này tên Tiên ở quê mới lên, cô ở cùng nhà luôn đó, cháu làm quen đi.
– Vậy ạ, cháu chào cô.
Cô nghe vậy thì cười:
– Gọi chị thôi em, gọi cô làm chị thấy già lắm, hihi Moon đi học chắc mệt lắm nhỉ, về nhà chị có cái này cho moon đó.
Moon nghe vậy cười tít mắt:
– Vậy hả chị, mình về đi.
Cô thấy moon không khó mà thấy hòa đồng cô cũng vui, vì ở quê con nít hay tụ tập đến nhà cô chơi lắm, nên cô rất thích con nít. Cô cùng cô Lộc chở Moon về nhà, vừa tới nhà thì tôi thấy chiếc ô tô trông rất quen thuộc.