Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chú nuôi em nhé - Chương 4
You are reading Chú nuôi em nhé Chương 4 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chú nuôi em nhé next time when you come visit our manga website
Vậy ngôi nhà này chính là của chú ấy, vậy mà bác Khoa chỉ nói người quen, vậy bây giờ cô phải làm sao đây, giờ đi cũng không được vào cũng không xong? Cô đứng chôn chân tại chỗ, thì cô Lộc gọi:
– Thùy Tiên sao không vào trong nhà đi.
Cô nghĩ hay đợi chú ấy đi đâu rồi cô vào? Cô giả vờ nói:
– Cô Lộc ơi, cô vào nhà trước đi, cháu ở ngoài này cho thoáng tí, ở quê hơi quen giờ ở trên này cháu thấy hơi lạ , cháu đi dạo xung quanh đây tí cháu vào nhà liền nha cô.
– Ở đây thành phố, trộm cướp bắt cóc nhiều, cháu vào trong đi.
– Cháu ở ngoài này tí thôi, ở kia có ghế đá cháu ra ngồi tí cháu vào nhé. Cô lo cho Moon đi ạ.
Cô Lộc nghe vậy gật đầu dắt Moon vào bên trong, cô thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi về hướng chiếc ghế đá đó ngồi. Ngồi nhìn xung quanh không như ở quê, nhà nào đóng cửa thật chặt làm cô cảm thấy gò bó, nếu bây giờ ở quê giờ này cô đi chơi với mấy đứa trẻ trong xóm, nhưng bây giờ lên đây lạ nước lạ cái, mai bác Khoa về cô không biết ở đây sẽ như thế nào khi đối diện với ông chú đáng ghét kia? Nhìn chú đúng dân thành phố không như mấy anh trai ở xóm cô, ở một hai ngày không sao? Này ở 2 năm liền thì cô phải sống như thế nào, nghĩ tới đây tự dưng cô thở dài, nhưng nghĩ lại gia đình bác Khoa nuôi đến giờ mà cô ra riêng thì tiền đâu bác đưa, vậy cô phải cố gắng ở đây học hành rồi về quê cũng được, cô sẽ tránh mặt chú được ngày nào hay ngày đó. Buồn miệng cô hát ” Anh rất tốt thế nhưng, thà đừng gặp vui hơn . Em rất tiếc thế nhưng, thà làm người cô đơn , sẽ chẳng phải phải thốt lên, hài hước như lúc này, rằng mẹ anh bắt chia tay, anh cũng rất tốt thế nhưng, mình chẳng hợp nhau đâu”
-Hát hay quá nhỉ?
Cô đang hát thì nghe tiếng nói làm cô giật mình nhảy đỏng lên mà hét:
-Chú là ma hả? Sao lúc nào cũng làm người ta giật mình.
-Thì cô hát ầm thế sao nói trước được, mới nhỏ mà mẹ anh bắt chia tay, cô cũng theo phong trào quá nhỉ? Mới lớn đi nghe mấy bài đó.
Cô bĩu môi:
-Kệ cháu, liên quan chú à. Hay đúng tâm trạng chú nhỉ? Vậy để cháu hát tiếp cho nghe nhé.
-Thôi khỏi? Mà tránh mặt tôi hay sao mà không chịu vào nhà.
-Cháu mà biết nhà chú thì cháu đã không đến đây ở rồi.
-Thế cô về đi.
-Bác Khoa mà chịu cháu về rồi, làm như cháu muốn ở đây chắc, gặp mặt chú thì cháu hết muốn ở.
-Vậy để tôi vào trong nói với bác Khoa để cô về nhé.
Cô nghe thế thì hơi bối rối, nếu đòi về thì sợ bác Khoa buồn, nên cô nói:
-Chú thật là nhỏ mọn.
Cô không thèm nói gì nữa mà đi thẳng vào bên trong nhà để lại ông chú đáng ghét đứng đó, vừa vào tới thấy bác Khoa đang nghe điện thoại, cô biết là đang gọi cho bác Tuyết nên cô đi xuống bếp xem cô Lộc thế nào, nhìn xung quanh không thấy cô Lộc đâu nên chắc lo tắm cho Moon, nên cô tự nấu ăn. Cô lấy đồ ăn lúc trưa cô cầm tới, không biết khẩu vị mọi người thế nào nên cứ nấu theo kiểu ở quê cũng được ngước lên thấy chú ấy đang ngồi với bác Khoa mà mắt thì nhìn cô, hay sợ phá bếp của nhà chú ấy, cô liếc xéo rồi quay lưng lại để khỏi nhìn cái bảng mặt đáng ghét đó, cô tập trung nấu thì cô Lộc đi ra.
-Cháu nấu cơm tối à. Sao không để cô.
– Cô lo cho Moon nên cháu nấu cũng được chỉ sợ không hợp khẩu vị thôi ạ.
-Cậu chủ cũng dễ ăn, Moon thì cũng dễ nên không sao đâu? Cháu nấu món gì đó.
-Cháu kho thịt với nấu chút canh thôi mà.
-Ừ. Vậy cũng được, đưa đây cô nấu, cháu đi tắm đi rồi vào ăn cơm.
-Dạ. Cháu đi tắm nhé, cô xem tí là chín thôi ạ.
-Ừ.
Cô đi tới rửa tay rồi đi lên phòng lúc trưa cô Lộc chỉ, nhưng khi ngang qua thì chú ấy nhíu mày nhìn cô, cô liền hỏi:
-Sao ạ. Sao chú cứ nhìn cháu hoài vậy.
-Cô nhìn tôi nên mới biết tôi nhìn cô phải không?
-Làm gì có? Thôi không nói với chú nữa.
Cô không để ý chú ấy nữa mà đi vào phòng, mở vali lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
Lát sau cô tắm xong để đồ vào cái thau gần đấy, ăn xong cô sẽ lên giặt không mọi người chờ cơm nữa, cô vừa bước ra khỏi phòng thì thấy chú ấy cũng bước ra, cô không thèm nhìn mà đi thẳng xuống bếp, cô đi tới chỗ Moon đang ngồi. Cô hỏi:
-Moon ở đây một mình thôi à. Ba mẹ Moon đâu.
-Ba mẹ em ở bên Mỹ ạ. Em về đây ở với Chú Linh ạ.
-Sao em không ở bên đó mà ở đây, không nhớ ba mẹ sao?
-Dạ. Em có nhớ nhưng em sống quen ở đây, ba mẹ em qua đó làm việc năm sau về đây nên em ở với chú Linh ạ.
-Vậy sao? Em ngoan quá, thế đói bụng rồi chúng ta ăn cơm nhé, hôm nay chị nấu không biết hợp khẩu vị của em không?
Moon cười để lộ hai hàm răng sún:
-Em ăn gì cũng được ạ. Ở nhà chú Linh hay nói phải dễ ăn cho mau lớn ạ.
-Vậy hả? chị sợ em kén ăn không quen món chị nấu.
-Dạ. Chị ăn đi ạ.
Cả nhà chỉ có cô với Moon vừa ăn vừa nói thì bác Khoa lên tiếng:
-Thùy Tiên, cháu lo ăn để Moon nó ăn, cháu nói nhiều vậy sao Moon ăn cơm được hả? Đi đâu cũng bắt sóng hết vậy? Mai bác về ở đây chăm chỉ rồi làm việc nhà, có gì bác gửi tiền lên cho.
– Cháu làm có lương không ạ.
– Con bé này, người ta cho ở nhờ con đòi lương cái gì, con gái thùy mị nết na dùm bác, bác mà nghe thì liệu hồn.
Cô nghe vậy thì không nói gì nữa mà cúi mặt ăn.
Quang Linh từ nãy giờ im lặng ăn không nói lời nào, bình thường chỉ có Moon nói chuyện bây giờ hai cái miệng nói thì nhà cửa trong khác lạ, mà nhìn cô bé bị chú Khoa nói nên cúi gằm mặt ăn, chỉ có chú Khoa mới trị nổi cô bé này, nhớ lúc gặp ở quê trong thật đáo để không như những cô bé khác, thì anh lên tiếng:
– Được, ở đây vừa học rồi dạy học cho Moon, tôi sẽ trả tiền lương cho.
Ông Khoa nghe vậy liền từ chối:
-Con bé nó giỡn đó, cháu cho nó ở đây là vui rồi chứ trả tiền gì? Đừng làm vậy chú ngại lắm?
-Không sao đâu chú Khoa à, Moon cũng đang cần người kèm mà chắc Thùy Tiên cũng dạy được, mà sao không dạy tiểu học lại đi học bên ngành quản lí rồi về quê xin được việc không?
Ông Khoa chép miệng nói:
-Sau thi tốt nghiệp lại đổi hướng, thôi tùy con bé chú cũng không ép, mà con bé dạy cho Moon cũng được đừng tiền nong gì, có gì chú gửi tiền lên cho con bé cũng được mà.
-Thì coi như cháu thuê Thùy Tiên dạy cũng được mà, ở trong nhà tiện hơn mà chú.
Ông Khoa nhìn về phía Thùy Tiên rồi ngẫm nghĩ gật đầu.
-Thôi được, có gì cháu cứ chỉ bảo con bé giúp chú nhé.
-Dạ.
Cô nghe thế nói chen vào:
-Dạy Moon thì cháu dạy kèm, cháu không lấy tiền, chỉ lấy tiền việc nhà thôi
Quang Linh nghe thế thì nói:
-Hai việc đó có khác gì nhau không?
-Dạ khác mà, việc nhà là lao động chân tay, còn dạy là lao động trí óc, khác mà chú.
-Ok, cứ cho vậy đi.
Ông Khoa nãy giờ quan sát, bình thường Thùy Tiên ở nhà không cãi ngang thế này, mà chiều giờ hễ cứ thấy Quang Linh là con bé cãi, ông lên tiếng:
-Thùy Tiên, ở nhà mình thế nào cũng được, ở trên này nghe Quang Linh nha cháu, dù gì cháu không quen trên này, cái gì không biết thì hỏi Quang Linh, đi đâu hay đi học phải nói cho Quang Linh biết nghe không?
-Dạ. Cháu biết rồi ạ.
-Ừm nhớ những lời bác dặn.
-Dạ. Vậy giờ bác với chú lên nhà trên đi, cháu dọn dẹp nhé.
-Ừm. Dọn đi nào không biết hỏi cô Lộc.
-Cháu biết việc mà bác, ở quê cháu làm hoài mà, bác cứ yên tâm đi ạ.
Ông Khoa không nói gì mà đứng lên đi cùng Quang Linh.
Thấy bác Khoa đi rồi cô mới thở phào, lần đầu tiên đi xa nên bác Khoa dặn dò kỹ lưỡng, lúc chưa đi cô cũng hỏi mấy đứa bạn rồi, lên thành phố chỉ ở trong nhà. Làm cô buồn chân vô cùng, cô đứng lên dọn dẹp chén bát đi rửa. Cô Lộc thì lau nhà, Moon thì ngồi bấm ipad cô không quan sát nữa mà tiếp tục rửa.
Xong rồi cô lau chùi bếp, dọn dẹp xung quanh rồi đi tới chổ Moon đang ngồi chơi.
-Moon ơi, vào phòng học bài đi em.
Moon bỏ ipad xuống rồi đi theo Thùy Tiên vào phòng, mặc dù mới biết nhau vài tiếng nhưng Moon cũng nghe lời Cô nên cũng yên tâm.
Đột nhiên Moon hỏi:
-Lúc chiều chị nói cho em gì á.
Cô mới chợt nhớ hũ điều rang nhưng nhìn cái răng sún kia thì sao nhai, cô nói:
-Moon biết ăn hạt điều không? Răng sún thế kia thì làm sao ăn. Thôi hôm nào Moon thích gì chị mua cho nha.
Moon nghe vậy gật đầu.
-Dạ.
Cô với Moon không nói chuyện nữa mà bắt đầu dạy Moon học, bình thường dưới quê cô cũng hay dạy nên bây giờ đối với cô chuyện bình thường, Moon cũng thông minh nên dạy rất dễ.
Lát sau dạy xong, cô cảm thấy buồn ngủ bởi lúc trưa cô không ngủ trưa, bây giờ mắt cô muốn nhắm chặt lại, cô nó Moon lên giường đi ngủ rồi cô cũng đứng dậy đi về phòng của mình, vừa tới phòng thì thấy Chú ấy đang đứng bên ngoài hút thuốc trong rất suy tư. Cô muốn cho chú ấy giật mình nên cô đi từ từ tới và vỗ vai chú mà la lên.
“Hù”
Cô cứ tưởng chú giật mình nhưng mà không, chú vẫn đứng im không nói gì, cô biết bị hớ vì dám hù chú, cô sợ bị mắng nên xoay người lại đi thật nhanh vào phòng đóng cửa lại, cô vuốt ngực mà thầm nghĩ ” Tự nhiên đi hù ông chú đáng ghét để giờ cô thấy ngại” mà nhớ đồ chưa giặt nên cô nhanh chóng vào nhà tắm, lúc nãy buồn ngủ mà hù giờ cô mắt cô tỉnh luôn, chỉ có một bộ nên cô giặt rất nhanh, nhưng giờ kiếm chỗ phơi mà giờ cũng muộn nên cô đành phơi tạm trong nhà tắm cho ráo nước rồi bước vào giường ngủ, đúng là nhà giàu nằm trên nệm mà êm làm sao, cô ngồi bật dậy rồi đứng lên nhún nhún rôi cô cười một mình, đúng là sướng chứ bình thường cô chỉ ngủ trên tấm nệm mỏng chứ không như này, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, cô nghĩ hay lại chú ấy nghe tiếng động mình nhảy? Côn liền nằm xuống phủ mền ngủ? Mặc kệ tiếng gõ cửa, nhưng vẫn nghe như vậy làm sao ngủ, cô lắng tai nghe thì nghe tiếng gọi của Moon gọi, cô liền đi ra mở cửa.
-Moon chưa ngủ à? Có chuyện gì đó.
-Chị cho em ngủ cùng với, một mình em ngủ buồn lắm.
-Ok, vào ngủ với chị, em làm chị tưởng ai.
Moon ngơ ngác hỏi:
-Chị tưởng ai ạ.
Cô vội vàng nói:
-À, không có gì, vào phòng ngủ thôi muộn rồi, mai em còn đi học.
-Dạ.
Cô dẫn Moon lên giường nằm, thì Moon nói:
-Chị lên đây ở lâu không?
-Chị lên đây học em ạ. Hai năm rồi chị về.
-Chị không nhớ nhà sao? Chị học về gì thế ạ.
– Dòng đời xô đẩy chị học quản trị văn phòng em ạ.
-Vậy ạ.. Em cũng thích nhưng giờ em nhỏ bé nên không biết khi nào được như chị.
-Em ăn uống học giỏi lên là sẽ như chị.
-Dạ. Em ăn uống bình thường mỗi tội em không được ăn vặt, chú Linh không cho em ăn. Mà em không ăn vẫn sún răng.
Cô cười:
-Em cũng đang thay răng, mai mốt mọc răng đẹp hơn, khuôn mặt em xinh như hoa hậu.
Moon cười tít mắt:
-Vậy à chị, em mà xinh như hoa hậu còn chị xinh như gì ạ.
-Chị bình thường thôi em. Mà em ngủ đi không sáng dậy không nổi đó.
-Dạ. Chúc chị ngủ ngon.
Nói xong Moon cũng nhắm chặt mắt, lát sau cô nghe hơi thở nhịp nhàng của Moon biết đã ngủ, cô đắp mền cho Moon rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau vì không như ở quê nghe tiếng gà gáy nên cô đã dậy muộn, nhìn đồng hồ thì gần 6 giờ, cô giật mình tỉnh không kịp làm gì mà chạy vèo ra ngoài, thì thấy chú đứng ngay cửa làm cô giật bắn người.
-Sao chú đứng dây.
-Tại sao tôi không được đứng đây.
Mà cô thấy chú đứng ở cửa phòng, biết đâu trùng hợp cô đi ra, nhưng mà đây là nhà chú mà cô nói vậy cũng thấy hơi sai, nhưng mà cô cảm giác cô có gì không đúng lắm, cô sờ tóc thì hơi bù xù quần áo cô xộc xệch vì mới ngủ dậy, cô còn không mặc áo trong, lúc này cô tỉnh như sáo, cô quay người vào trong không nói tiếng nào mà cô đóng cửa lại, khuôn mặt cô bây giờ đỏ như gấc, cô quên mình đang ở nhà người lạ chứ không phải nhà mình mà cô hớ hênh như này, cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh nhìn vào gương thì mới thấy mình thật thảm hại. Lúc tối cô ngủ được tí thì Moon nằm hơi quậy nên cô ngủ không ngon giấc đến sáng cô chợp được mắt thì đã như thế này. Cô nhanh chóng đánh ra xong rồi ra ngoài đi tới giường gọi Moon.
-Dậy đi moon ơi, dậy đi học nào.
Moon mắt nhắm mắt mở giọng ngái ngủ:
-Sáng rồi à chị, cho em ngủ tí đi.
-Dậy đi học nữa em ạ.
Vừa dứt câu thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, cô đi ra mở thì thấy cô Lộc ở ngoài.
-Cô tìm bé Moon ạ. Bé đang ở trong phòng cháu.
-Tối qua giờ Moon ngủ với cháu à, sao nay lại qua cháu ngủ không biết, để cô vào gọi để chuẩn bị đi học nữa.
-Dạ.
Moon lúc này đi ra.
-Cháu đây bà ơi, cháu qua ngủ với chị Tiên cho vui ạ.
-Cháu ngủ quậy lắm, mai mốt qua chơi rồi phòng ngủ nha Moon.
-Dạ.
Nói xong cô Lộc đưa Moon đi, cô cũng bước ra thấy bác Khoa đang ngồi với chú, do lúc nãy nên cô hơi ngại nên không dám nhìn thẳng vào chú, cô ngồi bên cạnh bác Khoa rồi hỏi:
-Mấy giờ bác về.
-Bác mới gọi xe, giờ đi luôn đây, cháu ở đây rồi nhập học nha, nhớ những lời bác dặn đó.
-Dạ. Cháu biết rồi ạ.
-Mà bác chưa ăn sáng mà đi ạ.
-Để Quang Linh chở ra bến xe mua ăn đỡ bánh mì cũng được, cho kịp xe .
-Dạ. Khi nào về tới nhà gọi cho cháu biết nhé.
-Uhm. Ở lại ráng giữ sức khỏe, làm việc nhà giúp nha, thiếu gì thì gọi bác.
-Dạ. Cháu biết rồi mà, câu này bác nói cháu đã khắc sau trong tim không thể hở ra rồi ạ.
Bác Khoa gõ đầu.
-Á… đau cháu, gõ hoài cháu sẽ học ngu không ra trường rồi không về gặp hai bác đấy.
-Thôi cô bớt miệng dùm bác đi, trên đây giữ ý tứ vào đấy.
-Dạ tuân lệnh đại nhân . Hihi.
Bác Khoa lắc đầu rồi nói với Quang Linh.
-Có gì nói Thùy Tiên giúp chú, chứ nó cứ nhây thế sợ cháu khó chịu thôi ạ.
Quang Linh nhìn Thùy Tiên mà nói:
-Không sao ạ. Cháu trị được.
Cô nghe thế thì nói:
-Chú làm gì trị được cháu, không có đâu, đúng thì cháu nghe sai thì nằm mơ.
-Thùy Tiên, cháu không được nói như vậy nghe không? Trước mặt có bác mà cãi với Quang Linh thế sau lưng thì sao? Bác nghe nữa thì liệu hồn đấy, nhà có sẵn con bò đang chờ cháu đấy.
Cô nghe vậy thì mặt ỉu xìu, nhưng giờ bác Khoa đi thì cô vội nói:
-Cho cháu đi tiễn bác về nhà với.
-Thôi ở nhà đi, Quang Linh đưa bác đi còn đi làm nữa, có gì gọi về nha.
Cô nghe vậy có chút buồn nhưng phải làm sao được.
-Dạ. Cháu biết rồi.
Bác Khoa đứng lên cùng Quang Linh đi ra ngoài, cô lửng thửng đi sau ngó ra, tư nhỏ giờ cô được hai bác nhận nuôi, họ coi cô như người nhà không phân biệt gì, có gì đều cho cô cả thậm chí còn lo lắng khi cô bệnh, điều đó cô rất thương vợ chồng bác Khoa, cô hứa với lòng sau này cô sẽ chăm lo hai bác lúc cô kiếm được tiền, nhưng không biết bao giờ cô có thể báo hiếu được đây thì cô thở dài.
– Sao chị đứng đó vậy?
Nghe Moon nói cô quay lại chùi những giọt nước mắt còn đọng lại.
– Chị đứng xem bác Khoa đi đó mà, em đi học đi.
– Dạ. Hay chị đi cùng em đi, vài bữa chị quen đường chị đón em nhé.
Cô nghe vậy thì gật đầu, vì còn tháng nữa cô mới nhập học, cô lên trước để quen dần. Giờ ở đây không làm gì nên cô đưa đón Moon đỡ phần cô Lộc đi cũng được, cô nói:
– Chờ chị chút, chị vào thay đồ là ra liền.
– Dạ.
Cô nhanh chân chạy vào phòng lấy bộ đồ mặc vào rồi bước ra ngoài cùng cô Lộc với bé Moon đi. Cô Lộc ghé vào quán ăn sáng gần cho Moon ăn rồi cô hỏi:
– Trên đây cháu tưởng nấu đồ ăn sáng chứ.
– Bình thường cậu chủ đi sớm không thì ở công ty nên cô không nấu, chỉ đưa bé Moon ra ngoài ăn không à. Trưa thì cô ăn đại gì đó, còn tối thì cô với bé Moon ăn nên cô có nấu, khi nào cậu chủ về thì gọi điện báo trước.
-Dạ.
Ăn xong cô cùng cô Lộc dẫn Moon tới trường, cô cũng quan sát đường đi thật kỹ để sau còn đưa Moon đi học nữa. Vài bữa nữa cô đến trường nữa. Chào Moon xong cô cùng cô Lộc về nhà.
Ngày hôm đấy cô mải mê làm việc nhà cùng cô Lộc thì nghe tiếng chuông điện thoại bàn ở trên phòng khách, nếu bác Khoa thì sao không gọi vào số cô với lại trưa bác đã gọi về tới nhà rồi mà, vậy đây là ai hay là chú, cô nhìn xung quanh không thấy cô Lộc đâu mà vẫn nghe tiếng chuông, không nghe thì không được, cô đi lên bắt máy:
-A lô.
-Cô Lộc đâu mà cô nghe máy.
Thì ra là chú ấy, cô liền nói:
– Cô Lộc đi đâu rồi, cháu nghe máy không được sao , thế chú có chuyện gì nói cháu biết rồi cháu nói lại cho.
– Nói cô Lộc tối tôi không về, đừng để phần cơm.
– Ok, đở mệt.
– Cô được lắm, vậy tối tôi về.
Cô chưa kịp nói xong thì chú ấy đã tắt máy, làm cô tức đỏ hết mặt, người đâu mà lạ lùng hết sức, mà cũng do cô nói đỡ mệt nên chú ấy về. Rồi nhìn đồng thì giờ Moon sắp về hay là cô Lộc đi đón rồi. Thế rồi không nghĩ gì nữa, nếu chú về thì cô phải nấu ăn, cô vào bếp lại tiếp tục nấu.
Mãi lúc sau nghe tiếng cổng mở thì cô biết ngay cô Lộc đưa Moon về, cô đi ra ngoài đón.
-Moon về rồi à.
-Dạ. Chị ăn kem không? Cô Lộc mới mua kem cho em nè. Chị ăn một cây đi.
-Vậy hả? Chị xin một cây nha.
-Dạ.
Cô Lộc đi vào còn cô với Moon ngồi bên thềm ăn, hai chị em ăn mà quên mất có người đi vào, đột nhiên nghe tiếng nói của chú thì cô ngước lên.
– Chú ăn kem không? Mà chú về nhanh thế.
– Không ăn, nhà tôi thì thích tôi về, cô cấm à.
Cô nhíu mày khi thấy chú nói thế liền nói lại:
– Chú vô lý thế nhỉ, chú không ăn thì thôi, còn chú về kệ chú. Hứ.
Cô không thèm để ý mà quay sang hỏi Moon.
– Ăn ngon không Moon, lần sau chị dẫn đi ăn nhé.
– Dạ chị. Em thích mà chú Linh ứ dẫn đi.
Quang Linh nghe thế thì nói:
– Đi học về ăn kem rồi sau tí ăn cơm hả Moon.
– Ăn tí là tiêu mà chú, trời nóng quá con thèm.
– Lần sau ăn ít thôi, ăn nhiều đau bụng còn Cô lần sau không có sự cho phép tôi không được mua kem cho Moon ăn đấy.
Cô nghe thế ngớ người, cô có mua đâu mà trách, cô vừa cắn cây kem xong thì nghe chú nói thế, cô bực bội cầm cây kem lên thấy chú đang càm ràm rồi cầm cây kem trên tay đút vào miệng chú rồi nói:
– Chú sợ đau bụng thì chú ăn thử đi đau không.