Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Chương 105-107
You are reading Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu Chương 105-107 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu next time when you come visit our manga website
Khi tên gọi ấy lại vang lên bên tai một lần nữa, trái tim Nam Khuê như rung lên điên loạn mà ấm áp.
Mấy năm nay, vì đợi một câu “bà Lục” của anh, cô thực sự đã phải hy sinh rất nhiều.
Chính lúc cô nghĩ chẳng còn cơ hội nào nữa, lúc đã vô cùng tuyệt vọng, anh lại cho cô câu trả lời tuyệt nhất.
“Thích, rất thích.”
Nam Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lục Kiến Thành.
“Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn anh đã tặng quà cho em.”
Lục Kiến Thành lại nhíu mày, có chút không vui: “Em gọi anh là Lục Kiến Thành?”
“Kiến Thành.” Nam Khuê đổi lại cách xưng hô.
Lục Kiến Thành: “…”
Gương mặt vẫn như cũ, không hề vui vẻ.
Nam Khuê thực ra đoán được cách xưng hô mà anh muốn nghe, nhưng cô thực sự không thể gọi được.
Hai người kết hôn đã lâu như vậy, tuy từ đầu cô đã mong được gọi anh như thế, nhưng lại luôn cảm thấy rất ngượng ngùng, cho nên vẫn luôn không thể gọi thành lời.
Nhưng bây giờ là một cơ hội rất tốt.
Không khí, mọi thứ xung quanh… tất cả đều vô cùng thích hợp.
Có nên gọi không?
Gọi? Hay là không gọi?
Thực ra trong lòng Nam Khuê cũng rất rối rắm.
Bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy hai ngón tay một cách bất lực, trái tim như đập ra khỏi lồng ngực, cả người ngày càng đung đưa qua lại hai bên.
Lục Kiến Thành biết cô đang do dự, anh cũng biết, việc anh có thể làm chính là cho cô thời gian, cho cô không gian, để cô suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải là ép cô.
Nhưng mà, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Khi mà Lục Kiến Thành đã từ bỏ cơ hội lần này, thì đột nhiên, Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Cảm ơn anh, chồng yêu.”
Lục Kiến Thành vừa nghe, liền cảm thấy trong tim giống như có tiếng của ngàn vạn đóa hoa đang nở rộ.
Ai nói hoa nở không có âm thanh?
Hoa nở trong lòng anh có âm thanh.
Mỗi đóa đều tươi đẹp, rực rỡ, làm rung động lòng người như thế.
“Anh chưa nghe rõ.”
Thế nhưng, người nào đó lại cố ý nói.
Nam Khuê cảm thấy Lục Kiến Thành rất lươn lẹo, hệt như một chú sói, lúc nào cũng lừa cô.
“Chồng yêu.”
Lần này, Nam Khuê nói to hơn.
Sau khi gọi xong, cả gương mặt cô đều ửng đỏ, nếu như có thể soi gương, cô dám bảo đảm gương mặt ấy nhất định đỏ đến mức có nước bắn ra ngoài.
Cũng may là cô không nhìn thấy, nếu không chắc là thẹn chết mất.
“Lần này rất rõ, anh nghe thấy rồi.”
Lục Kiến Thành nói xong, đi đến bên cạnh Nam Khuê.
Tay của anh đặt lên vai Nam Khuê, sau đó cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Vợ à, hôm nay em thật đáng yêu!”
“Anh còn phải đi làm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé.”
Nói xong, Lục Kiến Thành liền rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mình Nam Khuê đứng bất động ở đó.
Vợ?
Đáng yêu?
Anh vậy mà lại gọi cô như thế, lại còn khen cô đáng yêu?
Mấy điều này đều là lời thật lòng đúng không?
Nam Khuê xấu hổ lấy tay tự vỗ mặt mình, vỗ xong mới biết, gương mặt nhỏ của cô thực sự rất nóng, nóng luôn cả tay rồi.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi không lâu, Nam Khuê liền nhận được điện thoại của Lục Minh Bác .
“Khuê Khuê à, hôm nay con có rảnh không, cha có chút chuyện muốn nói với con.”
“Dạ cha, vậy con quay về nhà cũ gặp người.”
“Được, cha đã sắp xếp người đến đón con rồi, con ngồi xe đến nhé.”
“Dạ vâng thưa cha.”
Sau khi cúp máy, không biết tại sao, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy thấp thỏm không yên.
Sao đột nhiên cha lại tìm mình? Hơn nữa ngay cả xe cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, xem ra, tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.
Sau khi ngồi lên xe, Nam Khuê đi thẳng một mạch đến nhà cũ.
Nhìn thấy Vân Thư cũng ở đó, Nam Khuê càng cảm thấy bất ngờ và quái lạ.
Nhiều năm nay, theo như cô biết, ngoài vài chuyện quan trọng ra, cha mẹ đã rất hiếm khi cùng nhau xuất hiện, càng không thể cùng lúc lại ở chung một chỗ.
Mà bây giờ họ lại cùng lúc xuất hiện, chứng tỏ không phải chuyện đơn giản.
“Mẹ.” Nhìn thấy Vân Thư, Nam Khuê liền cất tiếng gọi đầy ngọt ngào.
“Đi lên đi, cha đang đợi con ở thư phòng đấy.”
“Vâng ạ.”
Đứng ở ngoài cửa thư phòng, trái tim Nam Khuê đập loạn xạ, vô cùng lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong: “Khuê Khuê à, vào đi.”
Đẩy cửa ra, hương thơm tỏa khắp thư phòng, tràn ngập mùi sách.
Nam Khuê có chút không thoải mái bước vào: “Cha, cha tìm con có việc gì vậy ạ?”
“Khuê Khuê, ngồi đi, ngồi rồi nói.” Lục Minh Bác chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện ông.
Sau khi Nam Khuê ngồi xuống, Lục Minh Bác liền mở lời trước: “Gần đây, thằng khốn Kiến Thành đối xử với con thế nào?”
“Anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người vào trong hai ngày này, Nam Khuê lại một lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.
“Khuê Khuê, cha mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con, cho nên con không cần sợ, nếu nó dám ức hiếp con, con cứ nói với cha mẹ.”
“Cha à, thực sự không có mà.”
Cho dù là tại thời điểm nào, cho dù quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành có tốt hay xấu, thì trước nay cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nói xấu anh trước mặt người nhà anh.
Lục Minh Bác thở dài một hơi, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Nam Khuê: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ thằng nhóc này gần đây làm gì, bọn ta không biết sao?”
“Chính con, lúc nào cũng bảo vệ nó, lúc nào cũng nói giúp cho nó.”
Nam Khuê cúi đầu, không nói gì.
Đúng như vậy, cô yêu anh, thì làm sao có thể không bảo vệ anh được!
“Cha à, con biết cha mẹ quan tâm con, con xin lỗi, để cha mẹ phải lo lắng rồi.”
“Ông nội nói đúng, tính cách con quá hiền lành lương thiện cho nên cứ chiều theo nó. Chuyện dạo trước nó tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, bọn ta đều biết cả rồi, con yên tâm, mẹ con đã đuổi người phụ nữ họ Phương kia đi rồi, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không tới quấy rầy bọn con nữa đâu.”
Thì ra Phương Thanh Liên đã bị đuổi đi, chẳng trách gần đây lại biến đâu mất.
Nam Khuê lại nhớ đến cuộc gọi mà Phương Thanh Liên đã gọi cho Lục Kiến Thành, chắc là để Lục Kiến Thành đón cô ta quay về.
Bây giờ xem ra, Lục Kiến Thành không hề đón cô ta trở về.
Lúc này, Lục Minh Bác lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì đưa cho Nam Khuê: “Con xem đi.”
Nam Khuê vốn dĩ nghĩ rằng là đồ ông nội gửi cho cô, nên nhanh chóng mở ra.
Nhưng mà, khi nhìn thấy những tấm ảnh bên trong, cô trợn tròn mắt, rất lâu sau cũng không nói một lời.
“Cha, đây… đây đều là thật sao? Người ở trong ảnh thực sự là Phương Thanh Liên sao?”
Nam Khuê nhìn chăm chú vào người trong ảnh, gần như không dám tin.
Mặc dù cô biết Phương Thanh Liên không trong sáng thuần khiết như cô tưởng tượng, nhưng mà, cô cũng không ngờ rằng Phương Thanh Liên ở nước ngoài lại ăn chơi bung xõa như vậy.
Trong mấy tấm ảnh, đều là hình ảnh Phương Thanh Liên và những người đàn ông khác.
Có tấm ôm nhau, có tấm xăm người, còn có tấm hôn nhau thắm thiết, thậm chí có những tấm ảnh cỡ lớn.
Tóm lại, những bức ảnh bên trong có những bức không thể nhìn nổi.
“Cha điều tra rồi, người trong này chính xác là Phương Thanh Liên.”
Lục Minh Bác cầm lại mấy tấm ảnh, sau đó đưa phong bì đó cho Nam Khuê: “Bây giờ, cha giao tất cả cho con, xử lý mấy tấm này thế nào là tùy con, Khuê Khuê, không cần biết con muốn làm gì, cha mẹ tuyệt đối luôn ủng hộ con.”
“Giao cho con sao?”
“Ừ, giao cho con, nếu có một ngày, hôn nhân của bọn con không thể cứu vãn được nữa, cha tin rằng đây sẽ là quân bài cuối cùng.” Lục Minh Bác nói.
Chương 106: Nam Khuê bị chất vấn
“Cha, cha đã đem mấy thứ này giao cho con, con có thể hiểu là từ bây giờ sẽ để con tùy ý giải quyết nó đúng không ạ?” Nam Khuê nghiêm túc hỏi.
Lục Minh Bác thận trọng gật đầu:” Đúng vậy, tùy con giải quyết.”
Nghe thấy lời này Nam Khuê cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Cha, mấy tấm ảnh này cha đưa cho Lục Kiến Thành xem chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu anh ấy đã chưa thấy thì con hy vọng anh ấy vĩnh viễn đừng nhìn thấy mấy thứ này.”
Vừa nói dứt lời, một tay cô cầm lấy góc của tấm ảnh, tay khác cầm lấy một bên khác, nhanh như chớp xé tấm ảnh thành hai nửa.
“Khuê Khuê, con đã nghĩ kỹ chưa, đây có lẽ là quân bài duy nhất mà chúng ta có thể cho con, thật sự muốn hủy nó đi sao?”
“Cha, cảm ơn lời nhắc nhở của người, con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Nam Khuê lôi mấy tấm ảnh còn lại ra rồi cũng xé chúng nó thành hai mảnh, sau đó lại xé vụn thêm mấy lần nữa.
Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách này để trói buộc anh ấy về với con thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng là một vũng nước đọng ao tù mà thôi, nếu như có một ngày con và anh ấy rạn nứt, thế thì chia tay là kết cục tốt nhất rồi.”
Mấy lời này Lục Minh Bác hết sức đồng cảm.
Ông làm sao mà không biết chứ, cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là một vũng nước đọng, giống như ông và Vân Thư vậy.
“Thôi bỏ đi, nếu con đã nói như thế thì cha đây cũng không ép buộc con, nhưng chúng ta vẫn hy vọng các con có thể ở bên nhau.”
“Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ.”
Lúc từ nhà họ Lục đi ra, Nam Khuê bất ngờ nhìn thấy Lục Nhu.
Lần gặp nhau này, Lục Nhu đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta không đâm chọc khiêu khích gì.
Nam Khuê đoán, không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta với mẹ trôi qua chắc cũng không tốt lắm.
Chứ không thì chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa như thế với cô đâu, lại còn chủ động đánh tiếng chào hỏi nữa chứ.
Nam Khuê đoán không sai, lần này Lục Nhu tới nhà họ Lục cũng là vì hy vọng Lục Minh Bác sẽ để ý tới mối quan hệ máu mủ này mà giúp đỡ cho mẹ con cô ta một chút.
Những ngày này cô ta cùng mẹ sống rất khắc khổ bần cùng, nhất là khi đã tiêu hết sạch số tiền dự phòng, cuộc sống càng thêm túng quẫn.
Thế nhưng Lục Nhu cũng không đạt được kết quả như ý nguyện, ngược lại còn bị trách móc thê thảm.
Vì thế lúc từ thư phòng của Lục Minh Bác đi ra, cô ta nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ hận thù.
“Nam Khuê, là cô, tất cả đều tại cô.”
“Nếu như không phải tại cô, thì tôi sẽ vẫn còn là đại tiểu thư tôn quý của nhà họ Lục, tất cả đều là cô gây ra, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”
Đúng lúc này, người hầu đem rác đã quét dọn xong từ trong thư phòng đi ra đem vứt vào trong thùng rác.
Lục Nhu lơ đãng nhìn liếc qua một cái, đột nhiên cô ta mở bừng hai mắt, nếu như cô ta không nhìn nhầm thì người trong ảnh này chính là chị Thanh Liên.
Lạ thật đấy?
Ảnh của chị Thanh Liên sao lại ở đây được nhỉ?
Chờ người hầu rời đi, cô ta lén lút nhìn xung quanh, nhanh như chớp đưa tay xuống nhặt tấm ảnh lên.
Sau đó rời khỏi nhà họ Lục lén lút như một tên ăn trộm.
Về tới nhà, lúc cô ta ghép tất cả tấm ảnh lại thành một tấm hoàn chỉnh, cô giật mình một phen, ngay lập tức gọi điện cho Phương Thanh Liên.
“Chị Thanh Liên, ở chỗ em có mấy tấm ảnh của chị ở nước ngoài.”
“Cái gì cơ? Nước ngoài?”
Vừa nhắc tới nước ngoài, Phương Thanh Liên bắt đầu run rẩy không bình tĩnh được.
Cuộc sống ở nước ngoài là thứ mà cô ta muốn giấu đi nhất, đây cũng là tâm ma mà cô ta không buông bỏ được.
“Em gửi ảnh cho chị xem.” Phương Thanh Liên lập tức nói.
“Được, để em gửi qua wechat cho chị.”
Lúc cô ta nhìn thấy mấy tấm ảnh trên wechat, đầu óc cô ta bắt đầu ong ong từng tiếng, cả người như đang phát điên vậy.
Nam Khuê đúng là có bản lĩnh thật, ngay cả mấy tấm hình như này cũng chụp ra được.
Còn mạnh mồm nói không muốn tranh Kiến Thành với cô ta, xem ra mấy năm trước cô đã sớm sắp xếp người rồi, nếu không thì mấy bức ảnh này ở đâu chui ra được chứ?
Thật sự là làm đổ nhận thức của cô ta, bề ngoài thì tỏ ra văn vẻ trầm lặng, yếu đuối nhu nhược chân yếu tay mềm, không ngờ bên trong lại nham hiểm thâm độc như thế.
Nam Khuê, được thôi, nếu cô đã vô tình, thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.
“Nhu Nhu, em vẫn còn đứng về phía chị không?”
“Tất nhiên rồi chị Thanh Liên, nếu không thì em chụp mấy tấm ảnh này gửi chị làm gì.”
“Tốt lắm, vậy bây giờ em làm theo lời chị nói, đem mấy tấm ảnh này gửi cho bên truyền thông, tất cả đều để lộ hết ra ngoài.”
Nghe xong lời của Phương Thanh Liên, Lục Nhu thật sự không dám tin vào tai mình.
“Gì cơ chị Thanh Liên, chị điên rồi sao? Nếu để đám truyền thông đó biết được, thế thì anh Kiến Thành không phải cũng biết à, hai người còn có thể ở bên nhau được sao?”
“Chị chính là muốn để anh ấy biết, Nhu Nhu à, có một câu nói gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, chị bây giờ đã không còn đường sống rồi, chỉ còn cách này chị mới có một chút hy vọng sống được.”
“Chị Thanh Liên…chị chắc chắn muốn gửi sao?” Lục Nhu vẫn hơi do dự.
“Ừ, gửi luôn bây giờ.”
Trong đôi mắt mơ màng của Phương Thanh Liên tràn đầy sự ung dung và hận thù: “Em yên tâm đi, lần này chị sẽ khiến cho Kiến Thành đích thân đón chị trở về.”
“Nam Khuê không phải muốn chị thân bại danh liệt sao, lần này chị sẽ làm cô ta triệt để mất đi Kiến Thành.”
Thấy Phương Thanh Liên nắm chắc như thế, tràn đầy sự tự tin, Lục Nhu cũng hăng hái hẳn lên: “Được, em đi làm ngay đây.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Nam Khuê liền trở về nhà.
Tính toán một chút, cô hiện tại đã hơn ba tháng rồi.
Dạo gần đây khá là thích ngủ, thế nên cô vừa ăn trưa xong đã đi ngủ rồi.
Trong mơ cô ngủ cũng không được an ổn lắm, luôn có cảm giác có bóng ma đang đuổi theo mình.
Cô rất sợ, cứ chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, hết chạy lại trốn.
Đột nhiên từ ngoài cổng truyền tới một tiếng động lớn, Nam Khuê giật mình mở bừng mắt dậy.
Thấy là Lục Kiến Thành đã trở về, khóe mắt hiện lên ý cười, cô đứng dậy.
Thế nhưng khi cô đi tới, lúc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên liền ngẩn cả người.
Toàn thân anh mang theo một sự tức giận đáng sợ, không khí xung quanh lạnh lẽo như băng, lông mày anh nghiêm nghị nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, đứng đó không nói lời nào.
Rõ ràng không nói câu gì thế mà toàn thân lại bao phủ một luồng khí kinh người.
“Kiến Thành, anh làm sao thế?” Nam Khuê hỏi.
Hai con mắt của Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói không rằng.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói gì đi chứ, đừng dọa em.” Nam Khuê đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.
Thế nhưng ngay vừa lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hất văng ra.
Sức lực của anh rất lớn, Nam Khuê không kịp chuẩn bị gì, lảo đảo một chút, cô ngẩng đầu lên luống cuống gọi tên anh: “Kiến Thành…”
Thấy anh không để ý.
Nam Khuê lại nhẹ giọng hỏi: “Chồng à, anh đừng có dọa em, anh bị làm sao thế?”
“Anh rất ổn.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê đang định thở phào một hơi, thì đột nhiên, giọng của Lục Kiến Thành lại lần nữa truyền tới: “Nhưng mà Thanh Liên thì rất không ổn, cô ấy chút nữa là chết rồi.”
“Cái gì cơ? Sao lại như vậy?”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Nam Khuê: “Em dám nói, em không ngờ đến những thứ này sao?”
“Anh có ý gì thế, em làm sao biết được chuyện của Phương Thanh Liên cơ chứ?”
Chương 107: Phương Thanh Liên muốn nhảy lầu
“Ha ha….” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Em không biết sao?”
“Em còn nói được hai chữ không biết này.”
“Nam Khuê, tôi vốn tưởng qua hai ngày này chúng ta đã đồng lòng với nhau, sẽ cố giữ gìn cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp, cùng nhau an ổn dắt tay đi tiếp. Tôi cũng đã sớm nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không cưới Thanh Liên, nhưng tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho cô ấy, thậm chí còn dùng thủ đoạn độc ác như vậy hả?”
Lục Kiến Thành chất vấn cô, từng câu từng chữ tựa như một con dao sắc hung hăng cắm phập vào tim của Nam Khuê.
Cô hoàn toàn vô tội, cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì?
Lại làm sai điều gì ư?
Nam Khuê mở miệng, nhưng lại phát hiện một chữ cũng nói không ra.
Đúng là buồn cười.
Mỉa mai đến cùng cực.
Cô vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng anh gấp gáp trở về để nhìn mình một cái, cho nên trong lòng mới tràn đầy vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, dép còn chưa xỏ đã vội chạy về phía anh.
Thế rồi sao?
Cô nhận được cái gì đây?
Là lời chất vấn từ anh, sự châm chọc mỉa mai của anh, thêm chút mười phần lạnh nhạt xa cách nữa.
“Lục Kiến Thành, em rốt cuộc đã làm gì, đáng để anh dùng hai từ độc ác này hình dung em sao?” Cô cười, trái tim đau xót đầy bi thương.
“Làm cái gì sao?” Lục Kiến Thành cũng cười, điệu bộ mỉa mai nhìn về phía cô: “Đã đến lúc này rồi mà em còn hỏi tôi mình đã làm gì sao?”
Ánh mắt của anh rơi trên giường, anh cười lạnh: “Em thì an nhàn nhỉ, việc cũng đã làm rồi, chỉ cần đợi nó phát giác, còn mình thì có thể ở nhà đánh một giấc.”
“Nam Khuê, tôi thật sự càng ngày càng không hiểu nổi em rồi.”
Lời vừa dứt, anh ném điện thoại lên trên giường: “Em tự mình xem đi, xem chuyện tốt mà em làm này.”
Nam Khuê nhặt điện thoại lên, lúc nhìn thấy trên Weibo khắp nơi đều là hình ảnh của Phương Thanh Liên lúc ở nước ngoài, cô ngơ ngác kinh ngạc, mắt trợn to lên, thật sự không thể tin được.
Làm sao có thể như thế được?
Mấy tấm ảnh này cô rõ ràng đã xé chúng đi rồi mà?
Cha mẹ cũng đã nói sẽ tôn trọng quyết định lựa chọn của cô, thì chắc chắn sẽ không thể truyền lên trên mạng được.
Vậy thì, rốt cuộc là ai làm?
Sao lại có thể ám hại cô như thế?
Bên Weibo đã bạo đỏ rồi, mấy hotsearch đầu tiên đều là tin tức về Phương Thanh Liên, hơn nữa mấy tấm ảnh thật sự quá nổi bật, muốn lờ đi cũng không được.
Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành, vội vàng muốn giải thích: “Kiến…”
Thế nhưng cô vừa mở miệng nói được một chữ, Lục Kiến Thành đã không chút lưu tình mà từ chối nghe: “Ý em muốn nói là chuyện này không liên quan đến mình, không phải là em làm có đúng không?”
“Thật sự không phải em làm.” Nam Khuê lắc đầu chối.
Lục Kiến Thành cắn chặt răng, tức giận nhìn chằm chằm cô: “Buổi trưa hôm nay em đi tới nhà cha, cha đưa cho em mấy tấm ảnh này, tới buổi chiều mấy tấm ảnh này đã được phát ra rồi, Nam Khuê, em nói không phải mình làm, em nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Hóa ra, đây là lý do, đây mới là nguyên nhân.
“Cho nên, anh đã điều tra sự tình rõ ràng rồi, cũng phán án tử luôn cho em rồi, không phải sao?”
“Vậy bây giờ anh đùng đùng nổi giận trở về chỉ là để chất vấn em thôi, có đúng không?”
Giọng của Nam Khuê càng ngày càng nhỏ.
Cô muốn mở miệng giải thích, thế nhưng anh đến cả cơ hội cho cô giải thích cũng không muốn cho.
“Nam Khuê, trước kia em làm chút chuyện cỏn con, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến mọi người tôi sẽ không tính toán gì với em, thế nhưng em làm ra chuyện này khiến tôi quá thất vọng rồi. Em có từng nghĩ tới việc chuyện này sẽ gây ra tổn thương gì cho Thanh Liên không, cho dù tôi không cưới cô ấy, tôi cũng hy vọng cô ấy có thể tìm được một người tốt để gả đi.”
“Vậy thì lòng anh cũng hào phóng quá nhỉ, còn muốn phụ trách tìm chồng cho bạn gái cũ nữa cơ à?”
“Nam Khuê……”
Lục Kiến Thành nghiến răng gọi tên cô, giọng nói phát ra lại nổi giận lần nữa.
“Bây giờ chuyện đã phát giác, cô ấy cũng trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người trên mạng, bọn họ đều đang bôi đen, đang mắng chửi cô ấy, em có biết mấy lời đó khó nghe như thế nào không?”
Dân mạng mắng chửi Phương Thanh Liên như thế nào cô không biết, nhưng cô biết rõ anh dùng mấy lời lẽ như thế kia nói với cô, từng câu từng chữ đều là đâm thẳng xuyên qua trái tim của cô vậy.
Anh chỉ biết nghĩ tới Phương Thanh Liên có khó chịu hay không, có đau hay không?
Vậy anh có từng nghĩ cô cũng sẽ đau, sẽ buồn không??
Đáp án không phải rất rõ ràng rồi sao.
Hai ngày nay, Nam Khuê vẫn luôn tưởng rằng mình đang sống trong mơ, bởi vì tất cả mọi thứ đều đẹp đến ngỡ ngàng, không chân thực chút nào, mỹ mãn như đang trong một giấc mơ vậy.
Quả nhiên, cô chỉ là nằm mơ hai ngày mà thôi.
Bây giờ đến giờ rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.
“Lục Kiến Thành, sao anh phải tức giận như thế chứ?” Giọng Nam Khuê bình tĩnh lại nhìn về phía anh: “Thực ra thì có một cách rất hiệu quả, đó là anh ly hôn với tôi, sau đó cưới Phương Thanh Liên về, thế thì tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng rồi.”
“Anh cũng có thể đi giải thích với cô ta, là do cô vợ lòng dạ rắn rết độc ác của anh mua hot search bôi đen, hàm oan một người băng thanh ngọc khiết, yếu đuối nhu nhược như cô ta, chỉ cần hai người nắm tay nhau đi giải thích với truyền thông, tôi cam đoan chắc chắn cô ta sẽ không bị người ta bạo lực mạng nữa, thậm chí ngay cả mấy dòng mắng chửi trên mạng cũng đều sẽ biến thành mấy dòng chúc phúc cho hai người đầu bạc đến già, trăm năm hòa hợp cũng nên.”
“Lục Kiến Thành anh nhìn xem, đến cả cách giải quyết chuyện này tôi cũng đã nghĩ xong cho anh rồi. Vừa có thể thoát khỏi được mụ vợ ác độc lại còn có thể cưới được bạch nguyệt quang trong lòng, nhất cử lưỡng tiện, tốt thế còn gì nữa!”
Nam Khuê nói xong, cũng không muốn phí thêm lời nào nữa.
Cô quay người muốn rời đi.
Thế nhưng đến rời đi Lục Kiến Thành cũng không cho phép cô rời.
“Bỏ ra.” Cô gằn nhẹ.
“Nam Khuê, đây là cách em giải quyết vấn đề sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm chất vấn.
“Miệng thì luôn nói không muốn ly hôn, nhưng thực ra em mới là người muốn ly hôn để lao tới vòng tay của tên đàn ông khác nhất đó nhỉ?” Lục Kiến Thành cười lạnh trào phúng.
Nam Khuê cười cười thuận theo anh: “Đúng thế, vốn dĩ lúc đầu không muốn thừa nhận, thế mà bị anh đoán trúng rồi, thế thì tôi đành dứt khoát gật đầu vậy.”
“Hay tổng giám đốc Lục vẫn tưởng rằng tôi muốn chôn chân mãi ở cái cây này hay sao?”
Điện thoại Lục Kiến Thành đột nhiên vang lên, tiếng chuông lanh lảnh gấp gáp.
Đầu dây bên kia là tiếng của Lục Nhu, giọng nói rất to, nghe ra có vẻ rất sốt ruột: “Anh, không hay rồi, không thấy chị Thanh Liên đâu nữa.”
“Không phải bảo cô trông chừng à, sao lại không thấy đâu nữa?”
“Vừa có một nhóm người xông vào bệnh viện chửi mắng chị Thanh Liên, nói ra mấy lời cực kỳ khó nghe, em thấy chị ấy vẫn một mực kiên cường cam chịu, lại còn an ủi ngược lại em nữa, em tưởng chị ấy bỏ ngoài tai hết, không ngờ tới lúc em đi ra ngoài mua nước về liền không thấy chị ấy đâu nữa rồi.”
Đầu dây bên kia Lục Nhu gấp gáp như sắp khóc đến nơi.
“Cô nhanh chóng đi tìm trong bệnh viện đi, bây giờ tôi sẽ đi qua đó ngay.”
Lục Kiến Thành cúp máy, hai chân duỗi ra chuẩn bị đi.
“Kiến Thành……”
Đúng lúc này bỗng dưng Nam Khuê gọi anh lại.
Lục Kiến Thành vừa quay người liền thấy Nam Khuê đang đứng bên cạnh cửa sổ, cô mở tung cửa ra, ngay lúc đó có cơn gió lớn thổi vào trong phòng.
“Lại sao nữa?” Lục Kiến Thành nhíu mày.
Nam Khuê nhìn ra cửa sổ tầng hai cao cao, lại nhìn Lục Kiến Thành một chút, “Lỡ như tôi bất cẩn ngã xuống từ chỗ này thì sao? Anh sẽ đi cứu cô ta, hay là cứu tôi?”
“Đừng đùa cái kiểu này.” Lục Kiến Thành nghiêm nghị nhìn cô.
Nam Khuê cười nói: “Tôi không đùa, tôi đang rất nghiêm túc.”
Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, đúng lúc này điện thoại lại reo lên lần nữa, thanh âm vội vàng của Lục Nhu truyền tới: “Anh, em tìm thấy chị ấy rồi, chị ấy đang ngồi trên sân thượng, nguy hiểm lắm anh ơi nhanh tới đi, em sợ quá!”
“Anh, em cầu xin anh, anh nhanh tới cứu chị Thanh Liên đi, hiện tại chỉ có anh mới cứu được chị ấy thôi.”