Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Chương 108-110
You are reading Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu Chương 108-110 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu next time when you come visit our manga website
Chương 108: Lục Kiến Thành, không cho anh đi
“Anh đến ngay.”
Lục Kiến Thành lạnh nhạt cúp điện thoại.
Không biết lúc này Nam Khuê lấy dũng khí ở đâu ra, cô đột nhiên lao đến trước mặt Lục Kiến Thành, đưa hai tay ra, như một con mèo nổi giận ngăn cản anh.
“Nam Khuê, em làm cái gì vậy?”
“Không được đi.” Nam Khuê ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn anh.
Sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đi, lời nói ra cũng cứng rắn hơn: “Tránh ra.”
“Tôi nói, không cho phép anh đi.”
“Lục Kiến Thành, anh là chồng của tôi, chúng ta là vợ chồng, tôi không cho phép anh bỏ tôi ở lại để đi tìm tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân này của chúng ta.”
Cuối cùng Nam Khuê cũng đã nói mấy từ “tiểu tam” thành lời.
Lúc trước cho dù cô có tức giận đến mức nào thì cũng chưa từng mắng Phương Thanh Liên trước mặt Lục Kiến Thành.
Nhưng lần này cô không cần.
Cuối cùng cô cũng có thể không kiêng dè gì mà nói ra sự tức giận trong lòng mình.
“Nam Khuê, em nói chuyện sắc bén như thế từ khi nào vậy?”
Nam Khuê cười trả lời anh: “Từ trước đến nay tôi đều rất sắc bén, giống như một con nhím vậy, toàn thân đều là gai, tổng giám đốc Lục không biết sao?”
Cô không phải là người lương thiện, nếu không thì với hoàn cảnh tuổi thơ như vậy, cô căn bản không sống được đến ngày hôm nay.
Cô biến thành dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chỉ vì yêu anh mà thôi!
Nhưng anh thì sao?
Hết lần này đến lần khác xem đó là điều đương nhiên.
Vì anh mà cô đã phải nhổ hết gai nhọn toàn thân, chỉ để lại thân thể mềm mại và trái tim mềm yếu, nhưng anh không chỉ không bảo vệ cô, cũng không là lá chắn cho cô mà chỉ mang đến những sóng gió, những sự tổn thương.
Mỗi một lần đều trực tiếp đánh thẳng vào tim cô.
Từ trước đến nay Nam Khuê không phải người cố tình gây sự, nhưng giây phút này cô càng muốn gây sự.
“Anh vẫn nghĩ em là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, là một cô bé dịu dàng lễ độ, Nam Khuê, hi vọng em đừng làm anh thay đổi cách nhìn về em.”
“Vậy thì anh hoàn toàn sai rồi, tôi không hề ngoan ngoãn, cũng không hiểu chuyện chút nào, tôi chính là một người phụ nữ tâm địa độc ác.”
Không hiểu sao khi nghe cô nói vậy, trái tim Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng đau, vô cùng không thoải mái.
“Đừng hạ thấp mình như vậy.”
Ha… Hạ thấp.
“Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao, đó là lời do chính anh nói mà? Tâm địa tôi ác độc.”
Điện thoại lại lần nữa vang lên giống như đòi mạng.
Lục Kiến Thành không còn kiên nhẫn, anh đưa tay ra nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô sang bên cạnh.
Lúc chân anh mới bước ra cửa, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng rất lớn, có thứ gì đó rơi ra khỏi cửa sổ.
“Nam Khuê…”
Anh xoay người, lớn tiếng gọi.
Khi thấy bên cửa sổ không một bóng người, tim anh như ngừng đập.
“Nam Khuê…”
Anh điên cuồng chạy về phía cửa sổ rồi nhìn xuống.
Lúc thấy thứ rơi chỉ là bình hoa, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thở một hơi thật lớn.
Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng Nam Khuê.
Lục Kiến Thành trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Đưa mấy người đến, tôi muốn hai nữ.”
Nam Khuê đi từ phòng tắm ra, không thể tin mà nhìn anh: “Anh có ý gì? Muốn giam lỏng tôi?”
“Không phải giam lỏng, chỉ muốn để người khác chăm sóc em, anh sợ em làm chuyện gì điên rồ.” Lục Kiến Thành nói.
“Tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, nếu anh đã không chờ được nữa thì đi luôn đi, anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa.”
Nam Khuê nói xong, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.
Ánh sáng mà cô liều mạng theo đuổi, thật ra từng chút từng chút rơi xuống, cuối cùng sẽ có một ngày không còn sáng nữa.
Mãi cho đến khi vệ sĩ đến, Lục Kiến Thâm dặn dò xong rồi mới rời đi.
Nam Khuê đều nghe thấy những lời anh nói.
Rất đơn giản: Để bọn họ đi theo cô từng giây từng phút là được.
Bốn vệ sĩ nam trông giữ ngoài cửa, hai vệ sĩ nữ ở trong phòng với cô.
Dù cô ăn cơm hay đi ngủ đều ở bên cạnh, không được phép rời đi nửa bước.
Khuôn mặt tái nhợt của Nam Khuê cười cười, thật ra cô muốn nói đúng là vẽ vời thêm chuyện, cô sẽ đi đâu chứ?
Cô còn chỗ nào để đi sao?
Cô không có nhà, từ khi mẹ qua đời, cô đã không còn nhà nữa rồi.
Lúc Lục Kiến Thành đến bệnh viện, Phương Thanh Liên đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, cô ta xõa mái tóc dài của mình ra, tinh thần gần như rơi vào trạng thái điên loạn.
Cô ta ngồi trên xe lăn, hai tay xoay bánh xe, từ từ tiến về phía trước.
Quan trọng là xe lăn lăn về phía mái nhà, lúc này chỉ còn cách rìa mười centimet.
Lục Kiến Thành thấy vậy, trái tim cũng run rẩy theo.
Lục Nhu ở bên cạnh vừa khóc vừa phối hợp diễn: “Chị Thanh Liên, chị mau xuống đây đi, em cầu xin chị mau xuống đây, quá nguy hiểm.”
“Chị không muốn xuống, Nhu Nhu, em biết không? Chị không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”
“Chị Thanh Liên, chuyện sẽ được giải quyết, trước tiên chị xuống đây đã, chúng ta cùng nhau nghĩ cách có được không, còn anh em ở đây, anh ấy nhất định sẽ giúp chị, anh ấy sẽ không mặc kệ chị đâu.”
“Không.” Đột nhiên Phương Thanh Liên điên cuồng gào thét: “Sẽ không, anh ấy sẽ không quan tâm đến chị nữa.”
“Bây giờ trong mắt trong lòng Kiến Thành chỉ có Nam Khuê, anh ấy đã sớm ném chị lên chín tầng mây rồi, sống chết của chị anh ấy căn bản không quan tâm chút nào, Nhu Nhu, em biết chị đau lòng biết bao không? Chị yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không để ý đến chị chút nào.”
“Nhưng…” Phương Thanh Liên khóc nói: “Em không cần đáng tiếc cho chị, đều tại chị, là chị tùy hứng muốn chia tay với anh ấy, nếu như bọn chị không xa nhau thì chắc chắn chị sẽ là người phụ nữ hạnh phút nhất trên thế giới này.”
“Chị không nên chia tay với anh ấy, chị hối hận, em biết chị hối hận như thế nào không? Chị hận không thể giảm mười năm tuổi thọ để quay lại lúc bọn chị yêu thầm nhau.”
Không thể không nói, kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên vô cùng tốt.
Nhất là lúc cô ta khóc nói ra những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
“Thanh Liên…” Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: “Anh đến rồi, anh không hề bỏ rơi em, anh cũng không phải không quan tâm đến sống chết của em.”
“Em mau đến đây, anh hứa anh nhất định giúp em giải quyết chuyện này, anh sẽ không để tổn hại đến danh dự của em.”
“Kiến Thành!” Phương Thanh Liên kích động gọi tên anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Em còn tưởng anh sẽ không đến. Anh vẫn quan tâm em, vẫn yêu em đúng không?”
Phương Thanh Liên nín khóc mỉm cười, cô ta đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành.
Lúc gần đến, Lục Kiến Thành túm lấy xe lăn ôm cô ta xuống, sau đó trực tiếp bế cô ta về phòng bệnh.
Lúc vào phòng bệnh, Phương Thanh Liên phát hiện bên ngoài là một nhóm người mặc vest đen, người nào người nấy đều cao lớn, xem ra Lục Kiến Thành sợ cô ta lại ra ngoài lần nữa.
Sau khi mang Phương Thanh Liên về phòng bệnh, Lục Kiến Thành quay người nhìn Lục Nhu: “Đi tìm bác sĩ đến.”
“Được, anh, em lập tức đi.”
Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì đáng lo.
Lục Kiến Thành thở dài một hơi.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Phương Thanh Liên cho rằng cô ta đã thắng, thắng một cách xinh đẹp, nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ Lục Kiến Thành nói xong câu này thì muốn rời đi.
Chương 109: Sự khác thường của Nam Khuê
“Kiến Thành…” Cô ta đưa tay, vô cùng đáng thương giữ chặt tay Lục Kiến Thành: “Anh muốn đi sao?”
“Nếu em đã không có việc gì thì anh cũng không tiện ở lại nữa, càng không thích hợp ở qua đêm. Lúc trước anh đã từng nói, anh đã kết hôn, em chưa kết hôn, anh ở lại không tốt cho cả hai chúng ta, Nhu Nhu ở lại với em là được rồi.”
“Có việc gì gọi cho anh.”
Phương Thanh Liên nghe xong thì gần như bật khóc: “Kiến Thành, anh cũng tin vào những bức hình kia đúng không?”
“Anh cũng cảm thấy em là một người lăng nhăng, là một cô gái hư hỏng có thể tùy tiện cặp kè với nhiều người đàn ông khác nhau đúng không?”
“Hu hu… Không phải đâu, Kiến Thành, những tấm hình kia đều là giả, dù là ở trong nước hay ở nước ngoài em cũng chỉ yêu mình anh.”
Phương Thanh Liên khóc lóc thảm thương, nhưng lúc này Lục Kiến Thành chỉ thấy phiền lòng.
Vì anh rất muốn rời khỏi đây, tình trạng của Nam Khuê khiến anh rất lo lắng.
Lục Kiến Thành đẩy tay Phương Thanh Liên ra, môi mỏng lạnh nhạt nói: “Là thật hay giả không quan trọng, anh sẽ giúp em áp chuyện này xuống.”
“Anh nói cái gì? Không quan trọng?” Phương Thanh Liên không thể tin được nhìn Lục Kiến Thành.
Sự quan trọng của một người phụ nữ sao lại không quan trọng với một người đàn ông chứ?
Người đàn ông nào không muốn một người phụ nữ trong sạch chứ?
Vậy mà anh lại nói là không quan trọng.
Cho nên anh thật sự không muốn cô ta sao?
“Kiến Thành, anh không cần em nữa sao?” Phương Thanh Liên ngẩng đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Anh có vợ.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.
“Vợ?” Phương Thanh Liên cười lạnh: “Cô ta tính là vợ sao, chỉ là một công cụ bằng người mà thôi, vì sao anh tình nguyện muốn cô ta mà lại không cần em chứ?”
“Kiến Thành, em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
“Em rất tốt, nhưng cô ấy là vợ của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Đột nhiên lúc này Lục Kiến Thành nhớ đến những gì ông nội nói lúc trước.
“Con bé là một cô gái nhỏ, ly hôn, còn không có công việc, mẹ thì qua đời nhiều năm, anh em ông bà nội ngoại không có một ai, có thể nói là xung quanh không có người thân, con nghĩ xem, nếu con bé ly hôn thì sau sống như thế nào? Phải đón nhận những lời chế giễu của mọi người ra sao?”
Đúng vậy, anh không thể nào tưởng tượng được.
“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Kiến Thành nói xong, không chút do dự, dứt khoát rời khỏi bệnh viện.
Vừa lên xe anh đã gọi điện thoại về nhà hỏi tình hình của Nam Khuê.
Nhận được câu trả lời chắc chắn: Thiếu phu nhân rất ổn, mọi thứ đều như thường ngày, không có chút khác lạ.
Nghe vậy, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng lúc thấy Nam Khuê, Lục Kiến Thành mới biết cái gọi là bình thường này khác thường bao nhiêu.
Lúc anh về, Nam Khuê đang ăn cơm tối.
Cơm tối rất phong phú, một bàn đầy đủ, hơn nữa đều là đồ cô thích ăn.
Lục Kiến Thành cũng đang đói, sau khi rửa tay cũng vào bàn ăn cơm với cô, Nam Khuê ngồi bên trái, anh ngồi bên phải.
Bàn ăn tương đối lớn, hơn nữa sau khi hai người có ngăn cách, bàn ăn càng thêm trống trải.
Từ khi Lục Kiến Thành về nhà đến khi anh rửa xong tay cho đến khi anh ngồi xuống bàn ăn, toàn bộ quá trình Nam Khuê đều như không thấy anh.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô đều lạnh nhạt, yên lặng ăn đồ trong bát mình.
Thậm chí cô cũng rất ít khi gắp đồ ăn.
Rõ ràng đồ ăn trước mặt rất phong phú nhưng từ đầu đến cuối Nam Khuê chỉ gắp chút đồ ăn tước mặt mình, về phần những món ăn khác cô không đụng chỉ một chút, ngay cả bàn cô cũng không xoay dù chỉ một chút.
Sau khi phát hiện Lục Kiến Thành ngồi vào bàn ăn, tốc độ ăn cơm của cô rõ ràng nhanh hơn một chút.
Thấy cô cúi đầu ăn, Lục Kiến Thành chủ động gắp một con tôm đặt vào bát cô: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy.”
“Hôm nay tôi không muốn ăn tôm.”
Sau khi khách khí nói, Nam Khuê tiếp tục ăn cơm.
Lúc này thậm chí cô không còn tâm trạng nhìn người đàn ông này.
Nhìn thì sao chứ, cũng không thể thay đổi bất cứ việc gì, ngược lại chỉ làm cô cảm thấy đau lòng hơn.
“Vậy ăn chút cá.”
Lục Kiến Thành gắp cho Nam Khuê một miếng đã bỏ hết xương.
“Cảm ơn!”
Cô vẫn lạnh nhạt như cũ.
Sau đó Lục Kiến Thành liên tục gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Nam Khuê.
Nam Khuê đều nhận hết, không hề từ chối.
“Tôi ăn xong, anh cứ từ từ ăn.”
Nói xong Nam Khuê bỏ bát đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng hai.
Cho đến lúc này, Lục Kiến Thành mới phát hiện những đồ anh gắp cho cô đều bị đặt chỉnh tề ở một góc trong bát, một chút cũng không đụng vào.
“Cô ấy ăn nhiều cơm không?” Lục Kiến Thành hỏi dì Bội.
Dì Bội thởi dài: “Ban nãy chỉ ăn được gần nửa bát, đồ ăn cũng không ăn nhiều, tôi hầm canh cá thiếu phu nhân thích cô ấy cũng không ăn chút nào.”
“Tôi đã biết, dì đi xuống đi.”
Lục Kiến Thành đứng dậy, múc một chén canh cá rồi mang lên tầng hai.
Lúc anh lên tầng hai, Nam Khuê đang tìm đồ ngủ để đi tắm.
Thấy anh đột nhiên đi vào, cô hơi giật mình nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên bình thường.
“Dì Bội nói buổi tối em không ăn, không phải em rất thích canh cá sao, anh mang lên cho em, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Lục Kiến Thành vẫn vô cùng dịu dàng, nhã nhặn, nho nhã, nhưng sự dịu dàng này lại khiến Nam Khuê cảm thấy châm chọc.
“Không cần, tôi ăn rất ngon.”
“Nếu như em không muốn uống canh cá thì anh sẽ cho người làm canh khác, em muốn ăn canh gì?”
Sau khi Nam Khuê nghe xong thì tiến lên.
Cô đưa tay nhận bát canh cá trong tay Lục Kiến Thành, thấy nhiệt độ thích hợp, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp uống hết.
Rất nhanh bát canh cá đã hết.
Sau khi uống xong, cô lạnh lùng nhìn Lục Kiến Thành: “Bây giờ được rồi chứ?”
“…”
Lục Kiến Thành nhìn cô, bỗng nhiên có cảm giác không nói thành lời.
Anh luôn cảm thấy sau ngày hôm nay Nam Khuê đã thay đổi, cô trở nên khách sáo hơn, trở nên lễ phép hơn.
Thậm chí còn giống như không cần đến anh.
Cảm giác này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Anh không có ý ép em.” Lục Kiến Thành bưng bát chén canh cá, cố gắng giải thích.
Nhưng anh vừa nói xong, Nam Khuê đã che miệng lại, chạy vội vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, cô nôn ọe điên cuồng, nhưng vì không muốn để Lục Kiến Thành nghe thấy nên cô khóa trái cửa phòng tắm, đồng thời cũng mở hết tất cả vòi nước ra, muốn dùng tiếng nước để che tiếng nôn.
Mặc dù khó chịu nhưng cô không muốn dùng cách này để giàh được sự quan tâm và thương hại của anh.
Như thế sẽ chỉ khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương.
Vô cùng đáng thương.
Sau khi nôn xong, Nam Khuê đi rửa mặt.
Khi thấy gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ảm đạm của mình, cô đột nhiên bật khóc.
Một tay cô che miệng, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà khóc nấc lên.
Nhưng cho dù khóc cô cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể khóc một cách kiềm chế.
Cô sai rồi, vô cùng sai.
Cô không nên có chút kỳ vọng nào với Lục Kiến Thành, cũng không nên kỳ vọng chút nào với cuộc hôn nhân này.
“Ông nội, thật xin lỗi, con rất muốn hoàn thành di nguyện của anh, muốn sống với anh ấy thật tốt, nhưng con thật sự không chịu đựng nổi nữa.”
Quá mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong, Nam Khuê từ phòng tắm ra ngoài.
Không ngờ Lục Kiến Thành vẫn còn ở đó, nhưng hiện tại dù họ có cùng một phòng nhưng cũng giống như không còn tiếng nói chung.
Nam Khuê gội đầu, nước vẫn nhỏ xuống từ tóc.
Cô vừa lau đầu vừa đi qua Lục Kiến Thành.
“Anh giúp em.” Lục Kiến Thành đi qua.
“Không cần, tự tôi làm được.”
Lau xong tóc, Nam Khuê lên giường nằm.
Lúc này Lục Kiến Thành đã rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng rời đi của anh, đột nhiên bật khóc.
Đã nói không khóc nhưng nước mắt như được mở chốt, một khi dây thần kinh đó bị đụng vào thì tự động mở ra, cô căn bản không khống chế được.
Cô sớm biết người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng xa cách của cô chứ?
Từ trước đến nay anh luôn là người được mọi người vây quanh, chưa từng phải làm người khác vui lòng, đã bao giờ anh phải đi lấy lòng người khác đâu?
Rời đi cũng tốt, rời đi thì cô sẽ không cần nhìn thấy anh nữa.
Không thấy, có lẽ sẽ không đau.
Không thấy, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng đã muộn như vậy, anh bỏ nhà đi đâu?
Đáp án rất rõ, giống như không cần suy nghĩ.
Hóa ra dù qua bao lâu, qua bao nhiêu năm, trái tim anh vẫn nằm trên người Phương Thanh Liên.
Trước kia cô luôn cảm giác mình có một trái tim không biết sợ hãi, cô không sợ cố gắng, không sợ khổ, cũng không sợ chờ đợi.
Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi, thật ra cô nhát gan, sợ hãi hơn tất cả mọi người.
Tắt đèn, Nam Khuê nằm trên giường nhắm mắt lại.
Nói là nằm trên giường, thật ra cô căn bản cũng không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Là Lục Kiến Thành đi vào.
Vậy mà anh lại không đi?
Không đến bên cạnh Phương Thanh Liên sao?
Tủ quần áo bị mở ra, Lục Kiến Thành cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai Nam Khuê.
Mãi đến khi một mùi hương mát lạnh truyền vào mũi cô, trên eo thon xuất hiện thêm một đôi tay mạnh mẽ, lúc này Nam Khuê mới ý thức được anh đã lên giường, hơn nữa còn ôm cô vào lòng.
“Tôi không quen.” Nam Khuê đẩy anh, nhẹ giọng nói.
“Ôm nhiều sẽ quen.” Anh nói.
Nam Khuê tức giận, tức giận đến mức trực tiếp xoay người, đôi mắt đen nhánh uất hận nhìn anh.
Bỗng nhiên cô cúi đầu xuống, cắn mạnh lên vai anh.
Lúc Nam Khuê cắn xuống rất hung ác, Lục Kiến Thành nhanh chóng cảm thấy đau đớn.
Anh khẽ rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Nam Khuê, không có ý định muốn buông tay.
Nam Khuê thả ra, đôi mắt đen nhánh lại một lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt, vừa tức vừa giận: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra.”
“Không thả.”
Lần này anh càng dứt khoát, càng trực tiếp hơn.
Nam Khuê lại lần nữa cúi đầu, một lần nữa cắn lên vị trí vừa cắn.
Lần này cô còn dùng sức hơn so với lần trước.
Cô đau, lòng cô đau đến sắp tan nát. Vì sao anh vẫn làm như không xảy ra chuyện gì?
Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn khiếp, anh dựa vào cái gì mà làm tôi đau lòng như vậy chứ?
Đột nhiên cô dùng sức hơn, vết thương của Lục Kiến Thành lập tức chảy máu, máu đỏ tươi lập tức thấm qua quần áo, thấm vào trong miệng Nam Khuê.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức xuất hiện trong miệng cô.
Lúc này Nam Khuê mới dừng lại.
Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện Lục Kiến Thành đang nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ và nhẫn nhịn.
“Vì sao không tránh?” Cô sắc bén hỏi.
Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại: “Phát tiết xong rồi?”
Lúc nói chuyện anh đưa tay muốn sờ tóc Nam Khuê, nhưng cô lại không chút lưu tình chút nào mà tránh ra.
Cô không phải sủng vật của anh, lúc muốn dỗ sẽ đưa tay xoa xoa, không muốn dỗ thì vứt bỏ lúc nào cũng được.
“Vẫn tức giận?” Lục Kiến Thành lại lên tiếng.
Nam Khuê xoay người, không để ý đến anh.
Nếu anh muốn ôm, cô lại không thể tránh khỏi, thì mặc kệ, để anh ôm đi.
Lúc Lục Kiến Thành tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Quan trọng hơn nữa là bên cạnh anh không có ai, Nam Khuê căn bản không nằm bên cạnh.
Anh lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng cô đã tắt điện thoại.
Trước khi Nam Khuê ra ngoài đã tắt điện thoại.
Vì hôm nay cô không muốn ai quấy rấy mình, chỉ muốn ở một mình.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh gato ở quảng trường, cô đột nhiên nghe thấy có người đang nói khẩu hiệu hạ giá, Nam Khuê vô tình nhìn qua, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Đúng vậy, sinh nhật cô.
Ngay cả cô cũng quên cả sinh nhật mình.
Lúc trước, sinh nhật là cô mong chờ nhất trong năm.
Khi đó, dù nhà không giàu, hơn nữa còn thường xuyên nợ nần, nhưng chỉ cần là sinh nhật cô, mẹ nhất định sẽ mua cho cô một chiếc bánh gato nhỏ.
Khi đó cô thích ăn nhất là tôm, mẹ sẽ chuẩn bị cho cô một đĩa tôm lớn, tự mình bóc vỏ giúp cô, còn chuẩn bị cả đồ chấm.
Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã nếm qua rất nhiều loại tôm, nhưng vẫn cảm thấy đồ chấm mẹ làm là loại ngon nhất trên thế giới, chỉ tiếc cô không còn ăn được nữa.
Buổi tối, đèn trong nhà đều tắt.
Mẹ mang bánh gato đã thắp nến lên, đội vương miện nhỏ cho cô, để cô thổi tắt nến.
Trước sinh nhật mười bốn tuổi, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật của cô đều giống nhau: Học tập tốt, để mẹ có khoảng thời gian tốt nhất, thoát khỏi người cha nghiện bài bạc.
Sau mười bốn tuổi, cũng chính là từ năm gặp Lục Kiến Thành, ước nguyện trong sinh nhật của cô nhiều thêm một điều: Cô hi vọng có một ngày có thể gặp lại anh, càng hi vọng có một ngày cô có thể ở cạnh chàng trai tỏa sáng khắp nơi này.
Khi đó cô cẩn thận từng li từng tí.
Cô căn bản không dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ kết hôn với anh, sẽ trở thành vợ anh.
Đây là ước nguyện ngây ngô cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cô luôn cảm thấy có thể gặp lại để là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho cô.
Có khi Nam Khuê nghĩ, nếu như cô không tiếp tục gặp anh, không tiếp tục đến gần cuộc sống anh, có phải mọi thứ sẽ khác không?
Có khả năng anh vẫn sẽ vĩnh viễn là người mà cô ngưỡng mộ, là thế giới xa vời mà cô không thể chạm đến, là ánh sáng trong tim cô.
Nếu như là vậy, có lẽ cô sẽ không mong chờ, cũng sẽ không thất vọng và đau lòng như bây giờ.
Tiệm bánh gato rất náo nhiệt, người ở trong cũng rất nhiều.
Nam Khuê nghe tiếng nhạc mà đi vào.
“Xin chào quý khách, xin hỏi cô cần loại bánh gato như thế nào?”
“Tôi muốn một chiếc bánh gato nhiều bơ.”
Cô không thể ăn ruột bánh gato, cuối cùng nhân viên cửa hàng đề cử cho cô một chiếc bánh ô mai ngàn lớp, mỗi tầng đều là một lớp bơ béo ngậy.
Nam Khuê mang theo bánh gato và bánh trứng ra khỏi cửa hàng, lúc nhìn thấy bóng lưng đưa về phía mình bên ngoài cửa hàng, cô đột nhiên ngẩn người.
Sao anh lại ở đây?
Cô xách bánh gato, bỗng nhiên cảm thấy người mình cứng lại.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành xoay người, ngữ khí của anh vẫn dịu dàng như cũ: “Sao em lại tự mình ra ngoài vậy, cũng không nói cho anh một tiếng.”