Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) - Chương 53 Còn không phải sao
You are reading Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) Chương 53 Còn không phải sao at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) next time when you come visit our manga website
"Không có!" Nhớ tới lời khẩn cầu của nam tử kia, Cố Hàn ma xui quỷ khiến lắc đầu. "Không thấy!"
"Ngươi thì sao!" Nữ hán tử nhìn về phía A Sỏa.
"Không thấy không thấy!" A Sỏa sợ tới mức vội vàng nấp sau lưng Cố Hàn. "Ta không thấy ai cả!"
"Hừ!" Nữ hán tử không để ý hai người nữa, vác chùy trên vai, hung dữ nói: "Đợi đó cho lão nương! Đợi lão nương tìm được rồi, nhất định sẽ lột da ngươi ra!"
Vừa nói, nàng ấy vừa bước đi, không qua bao lâu đã không thấy bóng dáng nữa. Sau một lúc lâu, mặt đất mới ngừng rung chuyển.
Cố Hàn bày ra vẻ mặt cạn lời. Cuộc gặp gỡ này, không thể nói rõ là may mắn hay là xui xẻo nữa.
"Thiếu gia." A Sỏa vẫn còn sợ hãi. "Nàng ấy…"
"Đi thôi!" Cố Hàn sao dám dừng lại nữa. Nếu không đi, e là sẽ gặp thêm một đống người kỳ lạ nữa cho mà xem.
Đêm khuya.
Trong một huyệt động yêu thú, đống lửa chiếu sáng như ban ngày, mà chủ nhân của huyệt động này đang bị nướng trên đống lửa đó.
"Ha…" Cố Hàn thở ra một hơi, từ từ mở mắt. Mệt mỏi trên người đã hoàn toàn biến mất, thậm chí tu vi cũng tăng lên vài phần… Chỉ là lại mất đi không ít Nguyên Tỉnh.
A Sỏa bên cạnh nhìn chăm chăm thịt thú, hai mắt sáng người.
"Đói bụng không?" Cố Hàn mỉm cười, gỡ thịt thú xuống.
"Thơm quá đi!" Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến. Cố Hàn còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã xuất hiện trong huyệt động.
"Ai vậy!" Cố Hàn rùng mình, lập tức đứng dậy! "Là ngươi?"
Người đến chính là nam tử bọn họ gặp được sáng nay.
"Đừng căng thẳng." Nam tử phất tay áo. "Ta không có ác ý, chỉ là nghe mùi… Khụ khụ, ta cố ý đến để cảm tạ tiểu huynh đệ đây.
Hắn ta vừa nói chuyện vừa không chút khách khí lấy một cái đùi thú cắn một miếng, "Ôi, thỉnh thoảng ăn thịt thú một lần, mùi vị cũng không tệ.
A Sỏa trợn mắt nhìn: "Ngươi…"
Thấy hẳn ta không có ý động thủ, Cố Hàn mới thả lỏng hơn, không cảnh giác như trước nữa, "Sao lại quay lại rồi?"
"Ha ha" Hắn ta cười khế một tiếng." Cái này gọi là dương đông kích tây, các ngươi đều nghĩ ta đi sâu vào trong rừng, thật ra ta lại không hề đi xa!" Nói xong, hẳn ta gặm xong miếng thị trong tay, lại vươn tay muốn lấy thêm.
"Đây là của ta!" A Sỏa không nhịn được nửa chạy ra bảo vệ thức ăn của mình.
"Khụ khụ…' Hắn ta ngại ngùng thu tay lại. "Tiểu cô nương, đừng hẹp hòi như vậy chứ, nhiều thịt thế này mình cô ăn hết Sao…
"Tiểu huynh đệ đúng là không đơn giản." Như thể muốn che giấu sự xấu hổ, hắn ta lại nhìn về phía Cố Hàn. 'Khói độc của Tử Tinh Đằng kia dù là cao thủ Tụ Nguyên Cảnh cũng phải chịu tổn hại, không ngờ ngươi có thể thoát ra mà không tổn hại một cọng tóc, chậc chậc, chẳng trách lại dám một mình dẫn theo một tiểu cô nương vào khu rừng Man Hoang này!"
Tử Tinh Đằng. Cố Hàn chùng xuống. Quả nhiên bị hẳn ta nhìn thấy rồi!
"Đừng căng thẳng, mấy chuyện bỉ ổi như giết người đoạt bảo này, Thẩm Huyền ta không làm được đâu."
Cố Hàn nghe vậy mới an tâm hơn một chút.
"Vị kia… Vị kia…" Hắn muốn nói "cô nương kia", nhưng nghĩ đến cơ thể cường tráng của nàng ấy, hai chữ "cô nương" có thể nào cũng không nói nên lời. "Nàng ấy… Chính là người đuổi theo ngươi sao?"
"Đúng vậy!" Nhắc đến nữ tráng sĩ kia, vẻ mặt Thẩm Huyền lộ rõ vẻ bi phẫn. "Nàng ấy là sư muội của ta!"
".." Cố Hàn không nói nên lời. Sư muội đuổi theo sư huynh? Còn tuyên bố muốn lột da hẳn ta? Phải thù hận đến mức nào chứ, hay là đầu óc hai người có vấn đề? "Nàng ấy đuổi theo ngươi làm gì?"
"Nàng ấy…" Thẩm Huyền ánh mắt thâm sâu nhìn Cố Hàn. "Muốn thành thân với tai"
Phụt! A Sỏa đang tập trung ăn đùi thú bên cạnh đột nhiên không nhịn được, trực tiếp cười phun ra. "Xin… Xin lỗi. Ta… Ta không cố ý đâu… Gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, dường như có chút ngại ngùng.
".." Cố Hàn cũng suýt chút nữa không nhịn được. Chỉ là khả năng kiềm chế của hắn tốt hơn A Sỏa một chút, cố nuốt trở vào.
Trầm Huyền đối diện vẻ mặt u oán.
Lúc này, địch ý của Cố Hàn đối với hắn ta cũng giảm bớt đi, thậm chí còn có chút đồng cảm. Nếu đặt vào hoàn cảnh của hắn ta, có một nữ tráng sĩ như vậy muốn thành thân với hẳn, hắn nhất định còn chạy trốn nhanh hơn cả Thẩm Huyền bây giờ.
"Khổ cho ngươi rồi…Hän cũng không biết phải an ủi Thẩm Huyền thế nào.
"Còn không phải sao." Thẩm Huyền ủy khuất. "Đánh không lại nên chỉ có thể chạy thôi, haiz…"
Nói xong, Thẩm Huyền như thể bị đè nén đã lâu bắt đầu kể khổ với Cố Hàn: "Tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ xem, cho dù ta và cô ấy là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng ấy cũng không thể ép hôn ta chứ. Thẩm Huyền ta đường đường là nam tử hán, sao có thể…"
"Đợi đã!" Cố Hàn cảm thấy có chút mơ hồ. Thanh mai trúc mã? Lưỡng tình tương duyệt? "Ngươi… Thích nàng ấy?"
"Đương nhiên rồi, từ lần đầu tiên gặp nàng ấy ta đã thích nàng ấy rồi, ha ha, thật ra nàng ấy cũng vậy đó!"
..' Cố Hàn rất muốn nói một câu có bệnh à. "Hai người thích nhau, cô ấy muốn cưới ngươi thì ngươi cưới là được rồi, sao phải trốn tránh?"
"Tiểu huynh đệ." Thẩm Huyền thở dài. "Có thể ngươi nghe không hiểu, là nàng ấy muốn lấy ta, không phải ta lấy nàng ấy."
"Nàng ấy… Lấy ngươi?" Cố Hàn cuối cùng cũng hiểu.
"Đúng!" Vẻ mặt Thẩm Huyền rất nghiêm túc.'Nam tử hán đại trượng phu, muốn cưới cũng phải là ta cưới cô ấy, sao có thể để ta đến Mộ Dung gia ở rể được chứ! Cho dù giết ta ta cũng sẽ không đồng ý!"
".." Cố Hàn chắc chắn Thẩm Huyền thật sự có bệnh. Hơn nữa còn bệnh rất nặng.
Đột nhiên, trời đất rung chuyển.
"Thẩm Huyền!" Giọng nói ồm ồm kia lại truyền đến. "Tên khốn kiếp này! Hại lão nương đi khắp nơi tìm kiếm, mau lăn ra đây cho lão nương!"