Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn - Chương 2061
You are reading Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn Chương 2061 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn next time when you come visit our manga website
“Nhưng anh đứng ở trước mặt tôi làm cho tôi cảm thấy cay mắt.”
Lồng ngực Lâm Minh Kiều phập phồng.
Anh ta muốn dùng dáng người dụ dỗ cô à, nằm mơ đi, cô tuyệt đối sẽ không có ham muốn với tên khốn Tống Dung Đức này đâu.
“Dáng người của anh không tốt sao, cay mắt chỗ nào.” Tống Dung Đức cảm giác mất mặt.
Lúc trước anh ta tập thể dục và bơi lội mỗi ngày, luôn có lòng tin với dáng người của mình.
“Từ đầu đến chân của anh đều cay mắt.”
Lâm Minh Kiều thốt ra.
Sau khi cô nói xong thì cả phòng ngủ yên tĩnh lại, thậm chí bầu không khí cũng đông cứng.
Tống Dung Đức đen mặt lại, anh ta thừa nhận mình muốn dùng mỹ nam kế, không thành công thì thôi đi, còn nhận lấy sự sỉ nhục.
Anh ta tức muốn chết.
Anh ta kém cỏi như thế sao, anh ta thừa nhận trước kia mình không đúng, nhưng anh ta đang cố gắng sửa đổi.
Anh ta muốn làm một người chồng và người cha tốt.
Nhưng dường như anh ta cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Mặc kệ lúc trước Nhạc Hạ Thu cũng tốt, vẫn là hiện tại Lâm Minh Kiều cũng được.
Tống Dung Đức bỗng cảm thấy nản lòng.
Đời này của anh ta quá thất bại.
Anh ta xanh mặt, không nói một câu.
Lâm Minh Kiều nói xong thì trong lòng “Lộp bộp”.
Trước đó cô còn định không căng thẳng với Tống Dung Đức, muốn EQ cao, không ngờ bọn họ cãi nhau nhanh như vậy.
Lời nói của cô. . . Hình như. . . Hình như. . . Có chút quá đáng rồi?
“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý không làm cay mắt của cô.”
Tống Dung Đức nói xong thì cầm quần áo bẩn rời đi.
Lâm Minh Kiều há miệng, sau đó vỗ trán của mình.
Được rồi, EQ thấp của cô đã ở giai đoạn cuối, không thể cứu vãn được nữa.
Cô ném mặt mũi của mẹ Lâm và Khương Tuyết Nhu đi rồi.
Tống Dung Đức xuống lầu uống một ly lớn nước lạnh, trong lòng bực bội muốn gọi Quý Tử Uyên ra ngoài uống hai chén, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, hiện tại không giống trước kia, vì con nên anh ta không thể giống như trước kia được.
Một lúc sau, anh ta nghe thấy tiếng khóc của Đan Nguyệt thì vẫn đi vào phòng ngủ.
Đan Nguyệt lại đi nặng.
Anh ta ôm Đan Nguyệt khỏi chiếc nôi, thuần thục giúp Đan Nguyệt lau rửa mông sạch sẽ với bảo mẫu, sau đó nhẹ nhàng dỗ ngủ Đan Nguyệt rồi đặt ở giữa giường lớn.
Anh ta và Lâm Minh Kiều nằm hai bên, chẳng qua hai người không nói chuyện.
Lâm Minh Kiều cảm thấy lúc nãy mình hơi quá đáng, hiếm khi không nói mấy lời khó nghe mà đuổi anh ta đi.
Nửa đêm Lâm Minh Kiều đang ngủ nghe thấy tiếng khóc của Đan Nguyệt thì đành phải cho con bú.