Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn - Chương 2062
You are reading Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn Chương 2062 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn next time when you come visit our manga website
Lúc cô cho con bú, Tống Dung Đức nghiêng người nằm bên cạnh.
Đan Nguyệt ăn no nhưng vẫn không ngủ, không muốn nằm ở trên giường, Tống Dung Đức ôm con đi tới đi lui trong phòng ngủ.
Lúc đầu Lâm Minh Kiều muốn chờ Đan Nguyệt ngủ, nhưng sau đó cô không chịu nổi nên ngủ trước.
Hôm sau cô tỉnh lại lúc bảy giờ sáng.
Cô nhìn thoáng qua bên giường, Tống Dung Đức đang ôm Đan Nguyệt ngủ, hai cha con ngủ rất say sưa, cũng không biết cô bé đang mơ thấy gì mà mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Trong lòng của cô lập tức dịu dàng như nước.
Cô cũng không quấy rầy bọn họ mà đi xuống lầu.
Bảo mẫu làm cho cô một bữa sáng phù hợp với ở cữ, chẳng những ngon miệng nhiều dinh dưỡng mà còn đa dạng.
Mẹ Lâm đi ra hỏi: “Đan Nguyệt và Tống Dung Đức đâu, còn đang ngủ sao?”
Lâm Minh Kiều còn chưa lên tiếng thì bảo mẫu liền thở dài: “Sáu giờ sáng nay cô chủ nhỏ mới ngủ, lúc tôi đi mua đồ ăn còn thấy cậu Tống ôm con đi tới đi lui trong phòng khách.”
Lâm Minh Kiều khẽ giật mình, cô nhớ tối hôm qua mình tỉnh lại hơn ba giờ sáng, vậy là từ lúc đó Đan Nguyệt vẫn không ngủ?
“Con bé ăn giống như mèo con, nếu sau này ngày nào cũng như vậy thì rất phiền phức.” Mẹ Lâm thở dài: “Đừng quấy rầy bọn họ, đợi lát nữa để phần bữa sáng cho Tống Dung Đức.”
Lâm Minh Kiều nói: “Hai ngày trước Đan Nguyệt ở bệnh viện không như vậy, ngủ rất tốt.”
“Trẻ con vừa sinh ra thì ngủ nhiều một chút, đến lúc thích ứng với môi trường thì rất ầm ĩ, người ta nói em bé trong tháng rất thích ngủ, nhưng bây giờ mẹ thấy có nhiều em bé không ngủ vào ban đêm.”
Mẹ Lâm nói xong thì bỗng nhiên xụ mặt nhìn cô: “Mẹ hiểu rồi, lúc con mang thai đã ngủ muộn nên có lẽ đồng hồ sinh học của con bé cũng đảo ngược.”
Lâm Minh Kiều xấu hổ, đôi khi cô ngủ rất muộn, sau đó Tống Dung Đức nghiêm khắc ép cô nhất định phải chín giờ rưỡi lên giường đi ngủ, nhưng cô cũng không nghe lời, cô vào phòng rồi khóa cửa lại len lén chơi điện thoại.
Sau đó một thời gian, ban ngày Tống Dung Đức đến công ty, cho dù công việc bận rộn thế nào thì năm giờ rưỡi đúng giờ tan làm về nhà với con.
Nhưng sau khi Đan Nguyệt ăn như mèo con, ban đêm luôn luôn tỉnh lại, chơi đến năm sáu giờ sáng mới ngủ.
Lâm Minh Kiều cho con ăn xong nhìn thấy Tống Dung Đức chơi với Đan Nguyệt cả đêm, cho dù trái tim sắt đá cũng không đành lòng: “Hay là. . . Anh ngủ một lát đi, tôi sẽ ôm con.”
“Không cần, mẹ anh nói phụ nữ sinh con xong thì xương cốt chịu tổn thương, em ôm con sẽ làm cho cánh tay bị tổn thương, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Tống Dung Đức nhàn nhạt nói xong thì ôm con đi xuống lầu, tránh quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Lâm Minh Kiều nằm ở trên giường không ngủ được.
Trái tim của cô không phải là sắt đá, ban ngày Tống Dung Đức phải đi làm, ban đêm anh ta phải chăm sóc cho con, cô biết anh ta rất vất vả, Tống Dung Đức có thể giao cho bảo mẫu làm, nhưng chỉ cần anh ta ở nhà thì luôn tự làm mọi chuyện cho con.
Cô không nhịn được nhắn tin cho Khương Tuyết Nhu, bây giờ nước Y vẫn là ban ngày.
Khương Tuyết Nhu trả lời: 【 Quá hâm mộ cậu, lúc tớ ở cữ cũng không được may mắn như cậu, tớ phải tự làm mọi chuyện, ban đêm cũng không được ngủ yên. 】
Lâm Minh Kiều: 【 Đủ rồi, bà chủ nhà giàu, bây giờ cậu đang ở trong lâu đài cổ, đời này tớ chưa từng được ở lâu đài cổ đó. 】
Khương Tuyết Nhu: 【 Ha ha, cậu phải thấy đủ đi, khi đó tớ sinh đôi, cậu cũng biết vất vả thế nào, đừng nhìn hiện tại tớ sống tốt, đoạn thời gian đó cậu cũng thấy được tớ chịu khổ ra sao, nếu không có cậu giúp đỡ, nói không chừng tớ đã sớm sụp đổ. 】
Lâm Minh Kiều không nhịn được nhớ lại chuyện đó, khi đó cô là người đứng xem nhìn thấy Khương Tuyết Nhu vất vả như vậy cũng rất đau lòng.
Cô có thể thấy được mình ở cữ hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều.
Bé cưng đã được ra đời ba mươi ngày, nhà họ Tống định mở tiệc đầy tháng lớn.
Đừng nhìn Đan Nguyệt còn nhỏ, nhưng Tống Vương Quý đã vung tay bao cả tầng cao nhất của khách sạn Vân Đỉnh, sắp xếp một bữa tiệc lớn cho cháu gái nhỏ.
Lâm Minh Kiều là mẹ của nhân vật chính, cuối cùng cô cũng hết ở cữ, cô muốn mặc đồ lộng lẫy, nhưng sau khi cô mở tủ quần áo ra thì đau khổ phát hiện tháng này mình ăn tốt quá nên. . . Hơi mập.