Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 373
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 373 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Mọi người ở đây đều luống cuống chân tay mất một lúc lâu.
“Niên Niên, chị đẩy em ra ngoài làm gì?” Phương Trang hỏi, sau đó cô ấy lập tức bừng tỉnh hiểu ra: “À… Em hiểu rồi, không phải là chị muốn?”
Phương Trang bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thành thật mà nói, bình thường em đã không vừa ý với cái cô Từ Ninh Kiều kia rồi, chị xem cô ta đối xử với các bạn cùng lớp như thế nào đi, hơn nữa cái đứa Thẩm Quân Thanh kia cũng chẳng khác gì, bọn họ gây phiền phức thì gây đi, sao chị phải ra tay giúp đỡ chứ?”
“Những gì em đang nói chị đều biết cả, thế nhưng chúng ta và bọn họ không thù không oán gì, dù sao cũng từng học chung với nhau, bọn họ cũng chưa từng làm gì chị cả, hôm qua lúc thi đấu, có mấy nữ sinh đều liều mạng cổ vũ cho chị, bao gồm cả Từ Ninh Kiều kia! Nếu như cứ khoanh tay đứng nhìn thôi, chị cảm thấy không đành lòng, hơn nữa chị cũng nghe tên Mạnh Trường kia từ lâu rồi, là đàn em của Tư Đồ Phong, nói không chừng ở đây còn có bóng dáng của Đồ Phong đấy!”
Phương Niên Niên nói.
“Mẹ nó, Niên Niên, em phát hiện sự nhạy cảm của chị đã đến trình độ có thể đi viết tiểu thuyết được rồi đấy, đây không phải chỉ là một vụ xung đột bình thường thôi sao?”
Phương Trang hết biết nói gì thêm.
Phương Niên Niên lắc đầu: “Chị luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có thể là trực giác của chị bảo chị như thế, đương nhiên chị cũng chỉ mong là chị đang suy nghĩ nhiều. Chẳng qua là đã từng học với nhau rồi, thậm chí là còn chung một lớp, chị cũng hiểu được một chút!”
Sau đó, Phương Niên Niên rất không tình nguyện mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tư Đồ Phong.
“Sao vậy Niên Niên, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi thế?” Tư Đồ Phong hỏi.
“Không có gì, tôi có chuyện cần anh giúp đỡ thôi. Mạnh Trường là đàn em của anh đúng không, bây giờ cậu ta đang có xung đột với bạn học của tôi, tôi mong anh có thể khuyên cậu ta không làm vậy nữa!” Phương Niên Niên nói.
“A? Vậy sao, vậy bây giờ cô đang ở trường đúng không, vừa lúc tôi ở công ty ngay gần trường, tôi tới tìm cô để nói chuyện!” Tư Đồ Phong vội hỏi.
Tuy rằng Phương Niên Niên không muốn để anh ta tới, nhưng bây giờ mình là người đi cầu cạnh, nên không thể nào từ chối được. Dù sao, chỉ chuyện cỏn con này thôi, nhà họ Phương sẽ không ra mặt.
Hơn nữa, mặc dù bây giờ Phương Niên Niên thừa kế tài sản của ba mình, nhưng cũng không có nghĩa là nhà họ Phương sẽ đứng ra ánh sáng.
Ít nhất… Hiện tại sẽ không.
Phương Niên Niên lập tức ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Chốc lát sau, Tư Đồ Phong đã chạy tới trường học, trong tay còn đang cầm một bó hoa tươi: “Niên Niên, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại hẹn tôi!”
“Đừng nói nhảm, chuyện tôi nhờ anh đã làm xong chưa?” Phương Niên Niên ôm bả vai hỏi.
Tư Đồ Phong ngẩn người ra, sau đó cười nói: “Thực ra tôi đã gọi điện thoại rồi, nhưng thằng nhóc Mạnh Trường này, lần này bị đánh rất ác, nên nó tức giận rồi, hoàn toàn không chịu nghe tôi. Cpp nói xem, tôi cũng chẳng có biện pháp gì tốt cả, cũng không thể bảo tôi lôi nó ra dần cho một trận chứ? Hơn nữa, lần này hình như là bạn học của cô ra tay trước mà? Tôi có nhúng tay vào cũng không cãi lý được.” Tư Đồ Phong nói.
“Anh!” Gương mặt Phương Niên Niên tràn đầy phẫn nộ.
“Được, tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp cho người của dòng họ khác đứng ra!”
Phương Niên Niên cũng không ngờ rằng, có chút chuyện nhỏ như thế mà tên Tư Đồ Phong này cũng không giúp.
Cô ấy lập tức giận dỗi, gọi điện thoại cho mấy người ở các dòng họ khác, nhờ bọn họ đứng ra áp chế chuyện này xuống một chút.
Kết quả, tất cả bọn họ đều viện đủ lý do để từ chối.
Tư Đồ Phong đứng bên cạnh cười trộm.
Còn Phương Niên Niên cũng hiểu ra một chút, quả nhiên là, chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Mấy dòng họ lệ thuộc này, bây giờ hiển nhiên là nghe lời nhà Tư Đồ răm rắp, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
“Niên Niên, cô đừng luôn quật cường như thế, thực ra tốt nhất cô có thể nói với tôi, đừng nói là Mạnh Trường, cho dù là mấy gia tộc phụ thuộc kia, tôi cũng không thèm để vào mắt, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, bất cứ chuyện gì, Niên Niên cô hiểu không?” Tư Đồ Phong nói, đồng thời, nhân lúc Phương Niên Niên không chú ý, Tư Đồ Phong đã nắm tay cô ấy.
“Anh cút ngay!”
Phương Niên Niên phản ứng kịp, bật dậy hất văng tay của Tư Đồ Phong ra, đồng thời, vì dùng lực hơi lớn, cho nên hoa tươi trong tay Tư Đồ Phong đều rơi hết xuống đất.
Tư Đồ Phong nhìn hoa hồng rơi lả tả đầy đất, vẻ mặt cứng lại.
Mà trong sân trường, không ít nữ sinh đi ngang qua đều dừng lại nhìn tình huống vừa xảy ra.
“Ôi trời, có phải là tỏ tình thất bại không?”
“Ha ha ha, nam sinh này ăn mặc trông cũng tốt mà, lại bị nữ thần từ chối thẳng thừng sao?”
“Hây da, nữ thần đâu phải tùy tiện để nam sinh nào cũng có thể theo đuổi được?”
Mấy nữ sinh che miệng cười nhạo nói.
Mặc dù nữ sinh bọn họ nếu nhận xét nam sinh, đều không coi trọng lắm vẻ bề ngoài trông xấu hay đẹp, mà là nhìn quần áo nám sinh đó mặc, ăn mặc mà có gu, quần áo đắt tiền, thì dù vẻ bề ngoài trông hơi xấu một chút, nhưng vẫn có khí chất của một nam sinh.
Mặc chán, thì dù có gương mặt đẹp, cũng vẫn chẳng ra gì thôi.
Nhưng bây giờ, nam sinh tỏ tình thất bại, thì dù ăn mặc có chất thế nào đi nữa cũng bị mấy nữ sinh khinh thường.
Vì thế, họ nhỏ giọng cười cợt bàn tán.
Mà những lời này đều truyền hết vào tai Tư Đồ Phong, khiến anh ta đỏ bừng mặt vì xấu hổ và giận dữ, nếu không phải vì Phương Niên Niên cậu thì đời nào tôi phải chịu sự nhục nhã đến thế này.
“Niên Niên, cô có ý gì hả? Lẽ nào tôi yêu cô như thế mà cậu không nhìn thấy gì sao? Cô không đáp lại tôi được chút nào sao?”
Sự khó chịu đè nén bấy lâu trong lòng Tư Đồ Phong cuối cùng cũng bộc phát, đột nhiên quay sang quát Phương Niên Niên.
“Điên à.”
Phương Niên Niên chán ghét lườm Tư Đồ Phong một cái rồi xoay người rời đi, hoàn toàn không muốn nghe Tư Đồ Phong nói chuyện tiếp.
Bởi vì Tư Đồ Phong là hạng người gì, Phương Niên Niên hiểu quá rõ, đối với cha con nhà bọn họ, ngoài chán ghét ra thì cũng chỉ có chán ghét.
“Tôi yêu cô lâu như vậy, cô còn không cho tôi cơ hội nói hết lời, cô đứng lại cho tôi!”
Tư Đồ Phong càng tức giận hơn, cảm thấy mình phải chịu một sự sỉ nhục cực kì lớn.
Trước đây cũng không đến mức như thế này, nhưng bây giờ trước mặt mọi người, Phương Niên Niên hoàn toàn không để mình vào mắt. Anh ta lập tức đuổi theo, trực tiếp kéo tay Phương Niên Niên lại: “Tôi bảo cô đứng lại nghe tôi nói!”
“Anh bỏ ra, anh điên rồi sao!”
Bốp!
Phương Niên Niên cũng quýnh lên, theo bản năng cho một cái bạt tai lên ngang mặt Tư Đồ Phong.
Chung quanh có không ít nữ sinh chứng kiến cảnh tượng này, bọn họ đều kinh ngạc há mồm ra nhìn.
Còn Tư Đồ Phong thì rơi vào bối rối.
“Phương Trang, chúng ta đi!”
Phương Niên Niên kéo tay Phương Trang bỏ đi thẳng.
“Phương Niên Niên, cô đúng là ác động, Tư Đồ Phong tôi đây được bao nhiêu nữ sinh yêu thích, tôi chưa bao giờ đối xử với nữ sinh khác như vậy. Bây giờ vì cô mà tôi không tiếc buông bỏ tất cả, thậm chí là cả lòng tự trọng, nhưng cô… Hoàn toàn không để tôi vào mắt!”
Nhìn bóng dáng Phương Niên Niên rời đi, Tư Đồ Phong xiết chặt nắm tay, mắt đỏ bừng lên.
“Niên Niên, vì chuyện nhỏ như thế mà chị đánh anh ta, như thế không ổn đâu?”
Phương Trang cũng để ý đến nhà Tư Đồ, lập tức nhắc nhở.
“Hừm, chuyện nhỏ, em thực sự cho rằng đây là việc nhỏ sao? Chị biết họ Tư Đồ đó vẫn luôn dây dưa với chị, nhưng em biết vì sao chị ghét anh ta đến thế không? Bởi vì anh ta luôn thích kéo theo người khác cùng làm trò ngu si với mình, rõ ràng chuyện này là do Tư Đồ Phong đang dở trò quấy phá, anh ta không chỉ muốn chị phải nợ ơn anh ta, còn muốn để chị thấy nhà Tư Đồ bọn họ có thực lực như thế nào, đủ để khiến các gia tộc phụ thuộc khác phải nghe lời bọn họ chỉ đâu đánh đó!”
“Gì cũng được, nhưng đối với một người mình ghét thì chính là ghét, chị không có biện pháp lừa gạt nội tâm của mình!” Phương Niên Niên nói.
“Rồi, em hiểu rồi, cũng không trách được, lúc nhìn chị gọi điện thoại mà anh ta chỉ đứng bên cạnh cười tự tin là hiểu rồi, thật là một con cáo già đốn mạt! Chuyện này phải làm sao bây giờ đây chị?” Phương Trang hỏi.
Sau đó cô ấy lườm ngang một cái, nói: “Chị mau nhìn đi Niên Niên, đó không phải là Mạnh Trường sao, anh ta dẫn nhiều người đến phòng học thế để làm gì?”