Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương - Chương 8 Quá đen đủi.
You are reading Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương Chương 8 Quá đen đủi. at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương next time when you come visit our manga website
Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng.
Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn.
Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn.
Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm.
Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy.
Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.”
Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính.
Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường.
Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên.
Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.”
Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra.
Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt.
Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ.
Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì?
Quá đen đủi.
“Ngươi đến làm gì?” Sở Minh Khiêm nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt, thân hình cao lớn vội che chở bảo vệ Nam Cung Nhu, giống như sợ Vân Cẩm Nguyệt sẽ ăn thịt nàng ta vậy.
Vân Cẩm Nguyệt thướt tha bước vào, bộ dáng liễu yếu đào tơ có vài phần nhàn nhã tùy ý, lại không mất đi khí thế của chính thất.
“Vương gia, nước Sở có quy định, trượng phu nạp thiếp, thiếp thất phải kính đồ cho chính thất, có được sự tán thành của chính thất mới có thể danh chính bước vào cửa làm thiếp. Hôm nay ngài muốn cưới Nam Cung cô nương đây, thân làm chủ mẫu nếu không đến uống cốc trà này của nàng ta, chỉ sợ rằng nhân dân nước Sở sẽ không thừa nhận mối hôn sự này.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
Nói xong, nàng lạnh lùng ngồi xuống vị trí chủ mẫu, trên người mặc bộ váy đỏ nổi bậc càng tăng thêm sự uy nghiêm của nàng.
Nàng mang khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không tự mãn.
Lời nói của nàng giống như sấm sét đánh vào lỗ tai của khách khứa, tất cả mọi người như bị điện giật, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt không thể tin được.
Lá gan của Ly vương phi cũng quá lớn, dám lên giọng giảng đạo lý ở hôn lễ của Ly Vương.
Nghe đồn Ly vương phi vô cùng xấu xí, tính cách điên cuồng, là người ngu xuẩn, nhưng tối nay cách nàng nói chuyện vô cùng thuyết phục làm người không thể phản bác.