Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2420
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2420 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2420
Xin lỗi Mễ Tiểu Anh.
Cô không nên vĩ đại như thế.
“Thật sao?” Mễ Tiểu Anh nhàn nhạt nói: “Nhưng không cần phải như vậy. Cô Casey từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng, tự hô mưa gọi gió trên địa bàn của mình là rất tốt rồi.”
“Không phải!” Casey sợ Mễ Tiểu Anh sẽ từ chối, nói liền một hơi: “Tôi thật lòng mà! Tôi đã đặt trước một bữa tiệc ở Phúc Viên, tôi muốn mời cô đi ăn cùng, sẽ xin lỗi cô một cách nghiêm túc.”
Mễ Tiểu Anh ngước mắt lên nhìn Casey đầy ẩn ý sâu xa: “Phúc Viên? Tôi nhớ chỗ này có chút thiên vị. Cô Casey đúng thật là biết chọn chỗ. Ở thành phố N có nhiều nhà hàng như thế mà cô lại cố tình chọn một nơi như vậy.”
“Cái này… đây là do gần đây tôi đã ăn ở Phúc Viên, cảm thấy không gian ở đó yên tĩnh, hương vị rất ngon nên muốn mời cô. Cô đừng nghĩ nhiều.” Casey vội vàng giải thích.
“Thật sao? Nhưng cũng không thành vấn đề.” Mễ Tiểu Anh uống cạn ly rượu rồi đặt lên bàn, định kết thúc cuộc trò chuyện: “Tôi đã nhận được lời xin lỗi của cô, mời đi ăn thì không cần đâu.”
Ngay khi Mễ Tiểu Anh chuẩn bị rời đi, Casey đã kéo lấy Mễ Tiểu Anh, rất có dáng vẻ Mễ Tiểu Anh không đồng ý thì cô ta sẽ không để cho Mễ Tiểu Anh đi.
“Mễ Tiểu Anh, chẳng lẽ là cô sợ à? Ăn một bữa còn không dám?” Casey khích tướng.
Nếp nhăn trên khóe miệng Mễ Tiểu Anh khi cười lại tăng lên.
Lần này, cô thực sự tin rằng bữa ăn của Casey là một bữa Hồng Môn Yến.
Chân thành đãi khách sẽ không mời như vậy.
Ép ăn?
Chậc chậc chậc.
Rốt cuộc Casey có bao giờ hỏi thăm, ở thành phố N có ai dám Mễ Tiểu Anh cô ăn Hồng Môn Yến không?
Cô không phải là hoàng đế của thành phố N, nhưng những người đứng đằng sau cô một người còn mạnh mẽ hơn một người.
Cho cô ăn Hồng Môn Yến?
Chậc chậc chậc, tình hình này là phải lởn vởn trong đầu đến mức nào chứ?
“Thế nào cô cũng phải mời tôi ăn được bữa ăn này sao?” Mễ Tiểu Anh hỏi.
“Đúng!” Casey nghiến răng.
Cô ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Chỉ cần Mễ Tiểu Anh ở đó, những người cô ta đặt nằm vùng đều có thể xông tới, cho dù Mễ Tiểu Anh có giỏi đến đâu thì hai tay cũng khó địch bốn chân.
Mễ Tiểu Anh chắc chắn sẽ trúng chiêu!
Đến lúc đó… Doãn Ngự Hàm chắc chắn sẽ không ở bên cạnh Mễ Tiểu Anh nữa, đúng không?
Khi đó, cô ta sẽ nhân từ giữ lại cho Mễ Tiểu Anh một cái mạng!
Cô ta lương thiện như vậy, Doãn Ngự Hàm nhất định sẽ thích cô ta!
Mễ Tiểu Anh thở dài, nhìn lại Casey một cách nghiêm túc: “Casey, tôi muốn khuyên cô một lời cuối cùng. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Cái gì mà biển khổ, cái gì bờ bến gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì cả, tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa thôi! Cô có đi hay không?” Giọng điệu của Casey không giống như đang cho Mễ Tiểu Anh lựa chọn.
“Được, nếu cô đã có lòng thành như vậy thì tôi không đi cũng sẽ không thích hợp.” Mễ Tiểu Anh sảng khoái gật đầu: “Thời gian?”