Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL) - Chương 37 Vậy được
You are reading Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL) Chương 37 Vậy được at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL) next time when you come visit our manga website
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua mấy ngày, mấy hôm nay Sở Hành chưa ra khỏi cửa, mỗi ngày ngoài việc nghiên cứu chiêu thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức thì cũng chỉ luyện hóa linh dược.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Sở Hành đã từ phú hào biến thành một tên quỷ nghèo không còn gì, nhưng cũng may đan điền hắn cũng trở nên phong phú hơn nhiều. Sở Hành tính toán, thêm một gốc linh dược nữa thì có thể đột phá tiếp rồi.
Tuy nhiên, hằng năm chỉ có một lần săn linh dược, linh châu lại là linh dược cực phẩm, nếu không phải nhờ vào Tô Mỹ thì sao Sở Hành có thể có được lợi ích lớn vậy chứ, nên hắn cũng biết, muốn đột phá lần nữa chắc chắn không dễ.
Bỗng chốc cũng đã đến ngày họp gia tộc của Sở gia. Hôm nay, ba người quen đều đến nhà thăm hỏi.
“Sở Nguyệt tỷ, Sở Tuyết, Sở Uy?”
Nhìn thấy ba người bên ngoài điện, Sở Hành có chút bất ngờ. Nếu nói Sở Nguyệt đến thăm hỏi thì cũng không có gì lạ, nhưng không ngờ Sở Tuyết và Sở Uy cũng đến theo.
“Sở Hành đệ, cuộc họp gia tộc sắp đến rồi, đệ và chúng ta cùng về đi.” Sở Nguyệt cười nói.
“Ồ?” Sở Hành nhìn Sở Uy và Sở Tuyết, có chút chần chờ.
“Sở Hành ca, cùng về với chúng ta đi, mọi người đều đang đợi huynh” Sở Tuyết cũng lên tiếng, ánh mắt ngoài vẻ chân thành còn có chút ý tạ lỗi.
“Sở Hành, lúc trước giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Nhưng nói cho cùng chúng ta cũng là người một nhà, hy vọng có vài chuyện không cần phải để bụng.” Sở Uy cũng cười ha ha, giọng điệu lại có ý như nhận sai.
Sở Hành suy nghĩ một lúc, vẫn đồng ý nói: “Vậy được.”
Sở Hành cũng không phải người nhỏ nhen, nếu không hôm đó cũng sẽ không cứu Sở Tuyết, huống chỉ hắn cũng định quay về Sở gia, trên đường có thể nói chuyện với Sở Nguyệt cũng không tệ.
Đến trước cửa lớn Thanh Long tông, quả nhiên người Sở gia đang đợi Sở Hành ở đây. Ánh mắt bọn họ nhìn Sở Hành không hề có vẻ thù hận như lúc trước, mà lại có chút kính nể, ngoài kính nể còn có chút ngượng ngùng và áy náy.
Tuy vẫn chưa chắc chăn, nhưng rất nhiều người đều thâm nghĩ, Sở Hành rất có khả năng chính là người giết bốn mươi mãnh thú hung hãn kia, hơn nữa còn được Dực Minh ưu ái. Sở Hành như vậy, bọn họ nào dám đắc tội.
Đối với sự thay đổi như vậy của bọn họ, Sở Hành cũng không nghĩ nhiều, nói cho cùng thì hắn cũng xem mình là một thành viên của Sở gia, có thể qua lại hòa thuận với người nhà đương nhiên cũng là chuyện hắn hướng đến.
Tuy hắn cũng biết, có thể đổi lấy thái độ xoay chuyển thế này của bọn họ là bởi vì thực lực của bản thân, nhưng vậy thì có sao chứ, thế gian này vốn là vậy, dù là người một nhà thì cũng phải dùng thực lực để xét tôn tỉ.
Trung bộ Thanh Châu có một trấn nhỏ năm dựa vào núi, tên là trấn Kháo Sơn, Sở gia chính là bá chủ ở trấn Kháo Sơn này, nắm giữ tài nguyên đất đai trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh.
Trước mắt, ngay trước cổng lớn khí phái của Sở gia, xe ngựa chạy nhanh tới, có mấy thiếu niên thiếu nữ mang theo vũ khí hiên ngang nhảy xuống, chính là nhóm Sở Hành từ Thanh Long Tông trở về.
“Mau nhìn đi, là các thiếu gia tiểu thư Sở gia quay về rồi.”
“Mặc trường bào tím kia là dấu hiệu của đệ tử nội môn Thanh Long Tông đấy, lợi hại thật, không hổ là người Sở gia.”
“Đúng vậy, để tu võ thì tư chất là quan trọng nhất, lão Dương phía Đông trấn táng gia bại sản tích góp ngân lượng, để cháu mình gia nhập Thanh Long tông, nhưng tiến vào Thanh Long tông chừng mười năm rồi cũng chỉ có tu vi tu võ tầng thứ nhất, không so được với thiếu gia tiểu thư của Sở gia.”