Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Tác Giả Trường Lê.
– CẢI TÁNG –
Chap 10 : Người Hay Ma ?
Cả Thuận và Hào ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi :
“ Mẹ ?….mẹ ư ? “
Bà hàng nước quay đầu lại nhìn 2 thanh niên bằng ánh mắt dò xét ghê gớm :
– Thì sao ? Có gì lạ mà 2 cậu há hốc mồm ra thế ? Bộ tôi không được có con à ?
Nhìn cô gái tay cầm ô che bẽn lẽn, nét mặt xinh xắn, thanh thú, mái tóc dài đen nhánh xõa đến đến phần thắt đáy lưng ong với cái eo nhỏ nhắn. Nom cô gái chắc cũng chỉ độ trạc tuổi Hào và Thuận mà 2 thanh niên ngây người ra như bị hớp mất hồn vía.
– Này, 2 cậu kia ? Nhìn gì mà ghê thế ? Tính ăn tươi nuốt sống con gái người ta hả ? Chọc lòi mắt 2 thằng bay bây giờ…
Dù biết chỉ là lời dọa nạt nhưng bà hàng nước này thực sự ghê gớm…..Hào hỏi :
– Con gái u thật đấy hả ? Có phải khi nãy u bảo u còn có người khác giúp là nói con gái u phải không ?
Bà hàng nước đáp :
– Chứ gì nữa, hàng ngày 2 mẹ con tôi bán nước ở đầu thôn, sáng tôi với nó đẩy xe hàng ra đó bày biện, chiều tối 2 mẹ con lại thu dọn rồi đẩy xe về nhà…..Chứ cậu nghĩ tôi nói ai ? Ma chắc ?
Nghe đến đây Hào mới thở phào nhẹ nhõm, thế mà nãy giờ bà hàng nước cứ úp úp mở mở khiến Hào suy diễn toàn thứ quỷ quái gì đâu…..Hào nhanh mồm :
– Ôi giời, biết u có con gái xinh như này thì ngày nào con cũng sang đây giúp u dọn hàng….Hay là từ mai u cho con sang phụ em với u, u nhé….
Nói đoạn Hào gồng mình đẩy chiếc xe bò phăm phăm tiến về phía trước, đẩy qua cả cổng nhà thầy Xạ, biết cách cái ao là nhà bà hàng nước, Hào đứng lại, khẽ lau mồ hôi xong tươi cười nói :
– Con để đây hay đẩy hẳn vào trong sân hả u ?
Bà hàng nước cùng cô con gái đi tới, bà ta mỉm cười :
– Được rồi, cứ để ở đó, lát em nó tự biết cho vào trong nhà…..Còn 2 cậu đi theo tôi sang nhà thầy Xạ….Tôi nói là giữ lời, tôi sẽ bảo 2 cậu là người quen bên thôn Phượng Bãi, còn sau đó thì tùy tâm các cậu.
Hào cười cười :
– Được thế thì tốt quá, cảm ơn u…..Mà em nhà mình có đám nào chưa hả u ?
Con gái bà hàng nước đứng bên cạnh chiếc xe bò cúi mặt ngại ngùng không dám nhìn ai, càng e thẹn thì Hào lại càng say như điếu đổ…Miệng hỏi mẹ mà mắt Hào cứ liếc nhìn cô con gái.
Bà hàng nước đáp :
– Đấy không phải việc của cậu…Đừng có ở đó mà nhiều chuyện….Thế có đi sang nhà thầy Xạ không thì bảo ?
Hào thở dài, giọng tiếc nuối :
– Dạ thì đi….Nhưng con gái u xinh thật đấy…Sao có người xinh như thế mà hôm nay con mới biết nhỉ ? Xinh cỡ này thì phải nổi tiếng cả huyện, cả xã rồi…Phải không Thuận ?
Có 1 điều lạ là từ nãy đến giờ Thuận không nói gì, chỉ 1 mình Hào thao thao bất tuyệt…..Thuận không nói nhưng cứ chăm chú nhìn bà hàng nước xong lại nhìn sang con gái của bà ấy. Không biết Thuận đang suy nghĩ gì trong đầu, nghe thấy Hào gọi tên mình, Thuận giật thót ngơ ngác hỏi lại :
– Gì…gì cơ ?
Hào tặc lưỡi :
– Cũng bị hớp hồn rồi phải không ? Nhưng nói trước đừng có mà giành với tôi đấy….
Thuận không hiểu lắm nên ngập ngừng đáp :
– Tranh…tranh giành cái gì vậy ?
Bà hàng nước chen ngang :
– Này, trời sắp tối rồi đấy….Thế có sang nhà thầy Xạ không ?
Thuận nói :
– Dạ có….Bác dẫn bọn cháu sang với ạ…
Bà hàng nước đi trước, Hào với Thuận theo sau….Vừa đi, Thuận vừa quay đầu lại nhìn cô con gái bà hàng nước…..Không biết giải thích ra làm sao nhưng có lúc mắt Thuận như bị nhòe khi nhìn vào người con gái này. Có thứ gì đó mờ mờ, không rõ ràng….Nhưng định thần lại thì thấy đúng là 1 cô gái rất xinh đẹp.
“ Bộp “
Vỗ vai Thuận, Hào nói khẽ :
– Thích lắm hay sao mà cứ liếc nhìn trộm người ta thế ? Hay tôi nhường cho ông nhé….Khì khì.
Thuận lắc đầu :
– Không, không phải thế…Ông hiểu sai ý tôi rồi, chỉ là tôi có cảm giác cô ta cứ lạ lạ làm sao ấy…
Hào cười :
– Xinh quá chứ sao nữa…Ở cái vùng quê nghèo, chó ăn đá mà gà ăn sỏi này hiếm lắm mới có người con gái xinh đẹp như vậy….Lại chẳng lạ.
Đi đến cổng nhà thầy Xạ, bà hàng nước mở cổng đi vào trong khá tự nhiên, tới trong sân, bà ta quay lại nói với Hào và Thuận :
– Hai cậu đứng đây đợi, tôi vào trình qua với thầy 1 câu rồi ra ngay….Đừng có mà đi lung tung hay bẻ cành, vặt cây gì đấy…..Đứng yên đó.
Sớm nghe bà hàng nước nói qua về chuyện nhà thầy nuôi âm binh, giờ đến tận nơi, đứng trong sân nhà thầy, bỗng Hào thấy lạnh sởn cả gai ốc….Ngôi nhà 3 gian lợp mái ngói…..Ngói cũ lâu năm bạc phếch, đất nhà thầy rộng, vườn tược, sân trước, sân sau, giếng nước, ao chuôm đủ cả….Nói chung nhà thầy Xạ cũng giống đa số nhà trong thôn, không giàu nhưng cũng chẳng phải nghèo. Ngoài sân còn có cả mấy chậu cây cảnh, nhác thấy bên hông nhà nơi có cái giếng khơi rêu mọc phủ xanh cả xung quanh thành giếng, Hào bước tới mấy bước để ngó vào khoảng vườn cạnh giếng.
Hào chỉ chỉ tay :
– Này ông ơi, trong vườn nhà thầy trồng rau gì mà xanh tốt thế nhỉ ? Nhìn lạ lắm, chưa thấy loại rau này bao giờ ?
Thuận cũng ngó theo hướng chỉ tay của Hào, Thuận đáp :
– Hình như không phải rau, nhìn như cây hoa thì đúng hơn….Lá dài, dẹt mọc ra từ bẹ, thân thảo…..Nhìn giống với cây hoa gì nhỉ, quên mất tên rồi…..Hoa trinh nữ gì gì đó….Nói mới để ý, sao vườn nhà thầy trồng lắm loại cây này thế ? Tươi tốt thật đấy…
Hào hỏi Thuận :
– À mà vừa nãy ông bảo cái gì nhỉ ? Ông thấy mẹ con bà hàng nước lạ lạ là sao ?
Thuận nói nhỏ :
– Ừ, không biết sao chứ từ lúc đi vào đây tôi cứ thấy bà ta có gì đó khó giải thích lắm…..Mà nhé, 2 mẹ con họ có 1 điểm chung…
– Điểm chung gì ? Nhìn khác nhau 1 trời 1 vực mà ông bảo có điểm chung….Ra ngoài ai bảo em kia là con gái bà này tôi đi đầu xuống đất - Hảo tiếp.
Thuận lắc đầu trả lời :
– Không, tôi không nói về khuôn mặt…..Ông có chú ý điểm này không ? Lúc chúng ta vào thôn, bà ấy ngồi dưới gốc cây bán nước, trời tuy có nắng cơ mà tầm ấy cũng dịu rồi, mà nữa, ngồi dưới bóng cây mát như vậy thì việc gì phải đội nón…..Thế mà bà ấy vẫn cứ đội nón từ lúc đấy đến vừa đây..
Hào cười xòa :
– Ôi dào, ông hâm à ? Đội nón thì sao ? Kiểu người già người ta hay đội nón cho đỡ vướng tóc, mà đôi khi sở thích của họ là đội nón…..Thế cũng thắc mắc…
Thuận tiếp :
– Nếu chỉ 1 mình bà ấy đội nón thì không nói làm gì….Đằng này, đến cô con gái, hơn 5h chiều, nắng còn chút xíu mà cũng cầm ô che đầu…..
Hào tặc lưỡi :
– Chậc, con gái người ta xinh xắn, da trắng như trứng gà bóc, mịn đẹp như thế thì sợ nắng là đúng…..Che ô thì có làm sao ? Nãy ông mắng tôi vì cái tội suy diễn lung tung, giờ đến ông lại bắt đầu đấy….Thế ý ông là sao ?
Thuận nuốt nước bọt, ghé sát tai Hào thì thào :
– Tôi nhìn thấy trong nón và ô của 2 mẹ con bà ấy có…..
– Hai cậu kia, làm gì ở đấy đấy ? Đã bảo đứng yên 1 chỗ cơ mà….- Còn chưa nói hết câu thì Thuận giật nảy người bởi giọng bà hàng nước vang lên the thé.
Không dám nói gì thêm, 2 thanh niên đứng đực mặt nghe bà hàng nước mắng xối xả :
– Có bẻ cành, vặt cây hay làm gì linh tinh không đấy….Dặn như thế rồi mà còn không nghe….Xong rồi đấy, thầy bảo 2 cậu vào trong gặp thầy.
Thuận với Hào vâng dạ rồi bước vội về phía hiên nhà…..Đi được mấy bước, Thuận khẽ quay đầu lại nhìn xem bà hàng nước về chưa….Thế nhưng vừa nhìn 1 cái, Thuận đã quay mặt lại ngay không dám nhìn tiếp vì bà ta cứ đứng ở sân, mắt chăm chăm nhìn Hào và Thuận đi vào trong nhà thầy Xạ. Ánh mắt bà hàng nước sắc lạnh, u uất, vô hồn không giống ban nãy…..Thuận thấy nước da của bà ta có phần nhợt nhạt đi rõ rệt. Chẳng biết bà ta là ma hay người mà thay đổi nhanh đến như vậy…
Vừa đặt chân lên bậc thềm nơi hiên nhà, sống lưng Thuận lạnh toát…..Vẫn cố quay đầu nhìn lại phía sau lưng 1 lần nữa thì Thuận không còn thấy bà hàng nước đâu cả. Dự cảm có chuyện chẳng lành, nỗi lo còn tăng thêm khi trời bắt đầu nhá nhem tối. Đang định kéo tay Hào bảo về không xem bói nữa thì từ trong gian nhà chính, giọng nói của thầy Xạ vang lên :
– Vào đi…..Đừng sợ…..