Chap 41 : Hết Bệnh.
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Hào chạy vội từ nhà trên xuống dưới nhà bếp, nhìn trời đất âm u, mưa mãi chưa tạnh khiến mọi thứ ảm đạm, không khí hơi se lạnh càng khiến cho tâm trạng của người ta thêm phần mệt mỏi, chán nản.
Bà Hậu nấu cơm cũng đã xong, đang sắp mâm bát, Hào đi xuống không thấy cái Huyên đâu thì hậm hực :
– Con Huyên đâu hả mẹ ? Nó con gái, mấy cái chuyện này mẹ phải gọi nó chứ ?
Bà Hậu mắng :
– Em nó đang học trong buồng, sắp vào năm học mới rồi phải để cho nó học ? Mày làm anh suốt ngày tị nạnh với em…..Hai mấy tuổi đầu rồi cứ lông bông lang bang. Tháng trước bố mày gửi thư về có bảo đợt tới ổng mà về là có khi ổng làm thủ tục xin cho mày đi tàu Vốt Cô ( Vosco ) đấy. Ngày xưa bảo mày học hành cẩn thận thì mày không nghe…..Nhìn thằng Thuận xem, nó có 1 thân 1 mình mà việc gì nó cũng làm. Còn mày chắc thả ra không có bố mẹ lấy cứt đổ vào mồm…..Dọn mâm bát xong bê cái nồi này lên rồi gọi em ra ăn cơm…
Nghe đến chuyện đi tàu Vốt Cô là Hào chối đây đẩy :
– Con không đi tàu đâu….Con say sóng không đi được, ngày trước chẳng thử 1 lần lên tàu xong con nôn ra cả mật xanh, mật vàng còn gì…..Sáng nay chở thằng Thuận đi làm, con có ghé qua nhà máy gạch, có khi đợt tới con xin vào đó làm mẹ ạ….Giờ bố đã đi xa, cả năm về có 1-2 lần, con mà đi như vậy nữa thì mẹ với em ở nhà sao yên tâm được. Với lại, giờ con đang có đối tượng cần tìm hiểu….Không đi đâu đâu…
Bà Hậu ngạc nhiên :
– Đối tượng ? Ý mày là bạn gái ấy hả ?
Hào đỏ mặt gật gật đầu :
– Dạ, xinh lắm mẹ ạ…..Cơ mà không phải người thôn mình, ở thôn kế bên….Mà thôi, mẹ để con tìm hiểu kỹ thêm chút nữa rồi về con báo lại mẹ….
Bà Hậu thở dài :
– Sư bố nhà anh, bày đặt giấu giấu diếm diếm….Nó con nhà ai, ở đâu ? Tao chẳng cần xinh, chỉ cần ngoan ngoãn, hiền lành là được….Chứ mà xinh đẹp chắc cũng chẳng đến lượt mày đâu con ạ. Người ta có đám dạm ngõ hết cả rồi…
Hào cãi :
– Không, con hỏi rồi…..Chưa có đâu, không nói với mẹ nữa….Con bê mâm lên đây…
Bà Hậu dặn Hào :
– À mà này, ăn cơm xong mày chở mẹ sang nhà bác Vân nhé….Tiện qua nhà ông Nhẻm thắp hương luôn. Sáng giờ cứ bảo đợi tạnh mưa mà mưa như này chắc đến đêm cũng chẳng tạnh được. Qua đã nói thế, hôm nay phải làm…
Hào vâng dạ :
– Rồi, con biết rồi. Lát con chở mẹ đi…..
Phải đến gần 12h trưa mưa mới tạm gọi là ngớt, bầu trời hãy còn u ám không chút ánh nắng mặt trời. Giữa trưa nhưng nếu không nhìn đồng hồ thì chắc ai cũng nghĩ bây giờ đang là chập tối.
Bà Hậu nói với Hào :
– Mưa ngớt rồi, tranh thủ đi đi con…
Sáng nay đi chợ, bà Hậu đã cẩn thận mua nào hoa quả, tiền vàng, nhang thắp hương bố con ông Nhẻm. Cộng với cân đường, hộp sữa tính sang thăm ông Tới, chồng bà Vân.
Xách đồ cho mẹ, Hào hỏi :
– Mẹ mua mấy cái này con thấy nó cứ làm sao ấy ?
Bà Hậu gắt :
– Làm sao là làm sao ?
Hào đáp :
– Thì đây, nhà ông Nhẻm có 2 người là ông Nhẻm với thằng Nhút….Giờ cả 2 bố con đều đã mất. Đem quả sang thắp hương rồi ai ăn ? Tiếp nữa, hôm qua mẹ bảo bác Tới bị ung thư sắp chết, đã sắp chết thì ăn sao được đường với sữa…
“ Cốp “
Bà Hậu lấy tay gõ đầu thằng con lắm chuyện, đoạn nói :
– Ai chẳng biết mấy cái đấy, nhưng bây giờ sang thắp hương chẳng lẽ không đem theo đồ cúng….Còn thăm người ốm xưa giờ vẫn cân đường, hộp sữa…..Biết người ta không ăn được nhưng cũng phải có chút quà gọi là tẩm bổ. Bác Tới không ăn thì để người nhà ăn…..Mày toàn thắc mắc mấy cái không đâu..
Hào không nói không rằng đi ra sân dắt xe đạp…..Từ nhà bà Hậu sang nhà ông Nhẻm không xa nên hai mẹ con đi bộ chừng mấy phút là tới. Đi vào con đường đất nhỏ, đoạn đường này vắng vẻ vô cùng bởi chỉ có mỗi nhà ông Nhẻm ở đây.
Cái lạnh của mưa cộng thêm sự âm u của trời đất càng khiến cho Hào chùn bước mặc dù nhà ông Nhẻm đã ở ngay trước mặt…..Hào ấp úng nói với bà Hậu :
– Mẹ….ơi…..Hay…hay là mình…về đi…..Con cứ thấy sợ…sợ.
Bà Hậu đáp :
– Ừ, mày mới ốm dậy hôm qua….Thôi, mày đứng ngoài đợi mẹ, mẹ vào nhà thắp nén hương xong mẹ ra ngay….Ở nhà nghĩ bình thường, sang đến nơi tự dưng thấy lạnh hết cả người.
Đứng trước cái cổng tre nhà ông Nhẻm, mẹ con bà Hậu thấy cổng chỉ khép hờ hờ…..Vừa đúng lúc đó, Hào thấy bên trong nhà ông Nhẻm vừa có bóng người đi qua….Dựng tóc gáy, Hào chỉ tay, miệng ú ớ :
– Mẹ…mẹ ơi…..trong nhà hình…hình như…có ai…ai đó…thì phải….?
Bà Hậu nhìn theo hưởng chỉ tay của con trai thì thấy từ trong nhà quả nhiên có người đi ra…..Hai mẹ con bà Hậu được 1 phen hú hồn, may sao đó không phải ma mà là 1 người quen trong thôn, cô Tình.
Bước ra từ nhà ông Nhẻm, cô Tình cũng thoáng giật mình khi nhìn thấy mẹ con bà Hậu đứng ngoài cổng…
– Này, cô Tình….Cô cũng sang thắp hương à ? Làm mẹ con tôi còn tưởng….- Bà Hậu gọi.
Ánh mắt bối rối, cô Tình ấp úng nói lắp bắp khi bà Hậu gọi tên mình :
– Ơ….bác…Hậu đấy…đấy ạ……Hai mẹ con bác…đi đâu…thế ?
Bà Hậu cười :
– Còn đi đâu nữa, hôm qua thằng Hào nó ốm, tôi phải đưa nó lên bệnh xá, thành thử ra không sang làm đám ma cho bố con ông Nhẻm được. Hôm nay cháu nó khỏe rồi, mẹ con tôi bảo nhau sang thắp cho bố con ông ấy nén hương…..Người cùng thôn, cùng xóm cả…..Cô cũng vậy phải không ?
Cô Tình mắt láo liêng vội gật đầu :
– À…vâng, đúng…đúng rồi bác…..Cả ngày hôm qua em cũng ở đây…..Khi nãy tiện đường đi qua, em ghé vào một chút dọn dẹp lại một số thứ hôm qua chưa xong ấy mà….Nhưng mưa gió nên chắc phải để tạnh ráo mới dọn được bác ạ….Thế 2 mẹ con bác vào thắp hương đi…
Có sự xuất hiện của cô Tình phần nào giúp mẹ con bà Hậu thấy đỡ sợ hơn….Bà Hậu xách túi hoa quả, bó nhang, tiền vàng đi vào trong nhà thắp hương. Hào đứng ngoài đợi không dám vào. Nhìn cô Tình, Hào chỉ tay hỏi :
– Đầu gối cô bị bẩn kìa, mà cô Tình gan thật đấy…Một mình đến đây dọn dẹp, sao cô không gọi thêm mấy người nữa đi cùng ?
Cô Tình đáp :
– Ừ thì nãy cô đã bảo là tiện đi qua rồi mà lại….Thôi, cô về trước đây….Hai mẹ con về sau nhé.
Dứt lời, cô Tình rảo bước thật nhanh ra khỏi con đường đất nhà ông Nhẻm…..Chừng 1 phút sau bà Hậu cũng thắp hương xong trở ra. Đứng ngoài nãy giờ Hào thấy sởn cả da gà, Hào giục mẹ :
– Nhanh còn đi nhà bác Tới mẹ ơi…..
Bà Hậu nói :
– Thì tao đang đi đây, thế cô Tình về rồi à ? Đang tính hỏi vài chuyện mà đã về rồi..
Cài móc cái cổng lại, hai mẹ con bà Hậu rời khỏi nhà ông Nhẻm…..Ra khỏi con đường đất Hào mới thở phào nhẹ nhõm vì không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra. Nhớ tối hôm trước nhìn thấy hồn ma ông Nhẻm bên cây cầu mà Hào chỉ sợ đang đứng bất thình lình ông Nhẻm từ đâu xuất hiện vỗ vai Hào hỏi chuyện, chắc lúc đó Hào đái luôn mà không cần phải rặn tiểu. Đợi có chừng 2 phút mà Hào cảm giác như thời gian chẳng chịu trôi đi chút nào.
Chở bà Hậu trên chiếc xe đạp Thống Nhất đi về phía cuối thôn, trời lấm tấm mưa, đường vắng hoe vì hôm nay mưa nên dân thôn cũng chẳng ai đi làm đồng.
Đến nhà bà Vân, người đã cho đào sẵn huyệt bên ngoài nghĩa địa phòng khi chồng là ông Tới chết còn có chỗ chôn ngay theo như lời thầy bói, cũng vì vậy mới dẫn đến việc thằng Nhút ngã xuống huyệt rồi chết. Cái chết của thằng Nhút là do nó không nghe lời cảnh báo của trưởng thôn dù đã bị cấm…..Thế nhưng với nhiều người dân trong thôn Phượng Bãi thì họ vẫn bảo 1 phần cũng vì nhà bà Vân. Họ cho rằng nếu bà Vân không đào huyệt ở đó thì có thể thằng Nhút chưa phải chết.
Bà Hậu đứng ngoài cổng gọi lớn :
– Bác Vân ơi, bác Vân…..Bác Vân có nhà không ?
Từ trong nhà, con dâu bà Vân chạy ra nhìn rồi đáp :
– Ai như cô Hậu, cô đợi cháu 1 chút…..Cháu ra mở cổng ngay đây…
Bước vào trong, bà Hậu hỏi Tuyết, cô con dâu của bà Vân :
– Ơ thế mẹ cháu đâu ? Không có nhà à ?
Tuyết cười trả lời :
– Có cô ạ, mẹ cháu ở trong, đang nấu cơm cho bố cháu ăn cô ạ…
Bà Hậu gật đầu :
– À, ông bà thông gia hôm nay cũng sang thăm hả ?
Tuyết đáp :
– Dạ không, không phải bố mẹ cháu, là bố chồng cháu cô ạ……Báo cho cô 1 tin mừng, bố chồng cháu vừa tỉnh dậy sau mấy tháng trời đổ bệnh. Vừa dậy đã kêu đói đòi ăn cơm……Cứ như có phép tiên ấy cô ạ…
Bà Hậu tròn mắt ngạc nhiên :
– Bác Tới tỉnh lại rồi ư ? Đòi ăn cơm nữa ? Sao bác nghe mọi người bảo ông ấy yếu lắm rồi cơ mà…?
Bà Vân nghe thấy giọng bà Hậu thì đi nhanh ra, mặt mũi hớn hở, tươi cười, bà Vân nói :
– Cô Hậu, cả cháu Hào cũng đến à……Vào nhà, vào nhà mau lên, cô Hậu ơi…Trời phật phù hộ....Chồng tôi….chồng tôi sống rồi……Hai mẹ con vào nhà đi.