Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 90 : “Chết Cả Nhà”

Ngay trong ngày hôm ấy, lão Thông sửa soạn quần áo, đeo balo đi đâu không rõ….Lão đi đến tận trưa ngày hôm sau mới về, mụ Suốt có hỏi nhưng lão không trả lời, chỉ nói mỗi câu :

– Yên tâm đi, sau này mẹ con nó không nói được nữa đâu.

Nghe xong, mụ Suốt thấy sợ run cả người…..Ở với nhau bao nhiêu năm, quen nhau từ cái thời lão Thông còn cầm dao đi chém nhau mỗi ngày. Hơn ai hết, mụ Suốt hiểu chồng mình đã nói là sẽ làm. Cái tính côn đồ, hung ác vẫn tồn tại trong người lão. Hồi chưa cưới, mụ có nghe lão kể thời thanh niên từng đánh chết người ở biên giới trong mấy chuyến đi buôn lậu.

Chẳng biết có thật không nhưng đúng là lão Thông rất thông thạo địa bàn mấy khu vực biên giới phía Bắc. Tuy đã rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ nhưng lão vẫn có những mối quan hệ ngoài luồng mà ngay cả mụ Suốt cũng không biết.

Mỗi khi lão điên lên thì trời còn bé, được cái lão lại rất yêu vợ, thương con….Thành thử ra cứ ai động chạm đến vợ con lão, lão không bao giờ để yên. Lão là loại võ biền, ít học, bất chấp đúng sai cũng phải bênh vợ, bênh con.

Theo chân lão vào trong phòng, mụ Suốt rén rén khẽ hỏi :

– Ông…ông ơi…..Ông định…..giết….mẹ con con Tiên thật à ?

Lão Thông đáp ráo hoảnh :

– Chỉ có người chết mới không nói được thôi…..Mẹ kiếp, ngày nào nó cũng đi rêu rao là mụ giết con nó. Ban đầu người ta còn không tin, nhưng lâu dần thì họ sẽ nghi ngờ rồi tin đó là thật….Chưa kể con nó chết là do mụ làm, phải giết nó thôi….

Nghe chồng nói chuyện giết người mà mặt tỉnh bơ, mụ Suốt nổi cả da gà…..Mụ khuyên chồng :

– Hay…là thôi đi hả ông ? Không may bị phát hiện thì làm sao ? Ông đi tù, có khi còn là tử hình…..Mẹ con tôi biết sống thế nào ?

Lão Thông cười nhạt :

– Đúng là cái loại đàn bà đái không qua ngọn cỏ, tầm nhìn chỉ đến thế…..Ngu lắm, tôi đâu có dại gì mà tự mình ra tay. Yên tâm đi, sắp xếp ổn thỏa cả rồi…..Mấy thằng này nó cũng đang phải trốn nã, cần tiền vượt biên, cũng là đàn em của tôi ngày trước……Chúng nó có nghề cả, xong việc tụi nó cao chay xa bay, biến mất tăm mất tích. Thế là chẳng ai biết gì…Thôi, đi xem nhà còn gì ăn dọn ra, đói lắm rồi.

Mụ Suốt vâng dạ rồi xuống dưới bếp chuẩn bị cơm cho lão Thông……Cả ngày hôm ấy mụ không dám đi đâu ra khỏi nhà. Trong lòng bồn chồn, lo lắng, đứng ngồi không yên…..Ngược lại với mụ, lão Thông nhậu xong lăn quay ra ngủ 1 mạch từ tối cho tới sáng ngày hôm sau.

Đến tận buổi trưa vẫn chẳng thấy tin tức gì, lão Thông lúc này mới khó chịu…..Đi đi lại lại trong nhà, lão lẩm bẩm :

– Con mẹ hai thằng chó này, chẳng lẽ lại xôi hỏng bỏng không ? Dám lừa cả bố mày à ?

Mụ Suốt bước lại khẽ nói :

– Thôi ông ạ, có khi như thế lại may….Chứ không tôi sợ lắm, chuyện giết người chứ có phải chơi đâu……Thôi, tôi đi công việc, ông ở nhà, đừng đi đâu hay làm gì nhé…

Lão Thông thở hắt ra, lão vẫn còn hậm hực vì bọn đàn em vô dụng. Theo như kế hoạch thì giờ này phải nghe tin rồi mới đúng…..Ấy thế mà chẳng đâu vào đâu, lão ngồi xuống, cho 1 chân lên ghế, đoạn pha ấm nước chè. Mụ Suốt thay quần áo xong chuẩn bị túi tắm, dắt xe đạp ra ngoài đi đâu đó.

Đạp xe ra đến đầu thôn, mụ gặp ông Kha đang đạp xe từ đâu về, mụ chưa kịp chào thì ông Kha đã vẫy tay gọi :

– Ơ này, chị Suốt…..Dừng lại, dừng lại tôi bảo cái này….

Mụ Suốt phanh gấp, chống chân xuống đất, mụ hỏi :

– Bác Kha đấy ạ, bác đi đâu về thế ? Mà bác gọi em có chuyện gì vậy ?

Ông Kha đạp xe sang bên này đường, lau mồ hôi, ông Kha đáp :

– Tôi vừa sang bên thôn Phượng Đồng về, có cái tin này, tiện gặp cô ở đây nên tôi nói luôn….Dù sao thì cũng là chỗ quen biết với cô…

Nghe đến Phượng Đồng, bỗng dưng mụ Suốt thấy bấn an, mụ cố gắng bình tĩnh hỏi mặc dù mặt có chút biến sắc :

– Có…có chuyện gì vậy hả bác ? Cũng…lâu rồi em có sang bên đó đâu ? Mà sao lại là quen biết với em ?

Ông Kha thở dài buồn rầu :

– Thế đúng là cô chưa biết gì rồi…..Này, mẹ con nhà cô Tiên, cái cô Thủy Tiên nổi tiếng có giọng hát hay nhất cái xã này đấy….

– Thì…sao hả bác ? - Mụ Suốt nín thở chờ ông Kha nói tiếp.

– Cả 2 mẹ con chết đêm hôm qua rồi. - Ông Kha chép miệng.

Mụ Suốt mắt mở trừng trừng, mụ nhìn vào khoảng không trước mặt mà đơ người như bị mất hồn….Ông Kha phải đập đập tay vào xe mụ thì mụ mới tỉnh…Mụ hỏi :

– Chết….cả 2…mẹ con….? Nhưng…sao lại chết…? Bác có…biết không ?

Ông Kha gật đầu :

– Có, vừa nãy tôi sang đó có chút việc với ông trưởng thôn Phượng Đồng…Nghe ông ấy kể, sáng hôm nay hàng xóm nhà cô Thủy Tiên kia sang nhà tính đem cho ít đồ ăn. Nhưng gọi mãi chẳng thấy ai thưa, người ta mới thò tay vào cổng thì thấy cổng không khóa. Đi vào trong nhà mới tá hỏa phát hiện ra cô Thủy Tiên đã treo cổ tự tử, còn bà cụ nằm sấp dưới đất, kiểm tra thì bà cụ cũng chết rồi….Bên đó đang nhốn nháo hết cả lên. Thời gian qua tôi cũng có nghe chuyện của cô với cô Thủy Tiên, cũng tính về nói với cô tin này…..Ai dè gặp cô ở đây, tôi còn tưởng cô đang đi sang bên Phượng Đồng chứ ?

Mụ Suốt vội thanh minh :

– Không…không bác ơi….Em có biết gì đâu….Em đang tính lên xã lấy ít thuốc về dự phòng trong thôn ai đau ốm còn có cái dùng…..Với…với nữa cái nhà đó nó vô ơn lắm….Con nó chết, em là người đứng ra lo liệu đám ma, tốn bao nhiêu tiền, em chẳng tính nó đồng nào….Vậy…vậy mà nó phát điên xong cứ đi rêu rao vớ vẩn, vu oan giá họa cho em….Lâu rồi em có sang nhà nó đâu….Em…em không…liên can gì việc này cả…..

Thấy mụ Suốt hấp tấp nói lắp bắp như đang sợ hãi, ông Kha đáp :

– Ơ kìa, nhà cái cô này….Có ai bảo cô khiến mẹ con họ chết đâu mà cô cứ loạn cả lên. Ý tôi là trước đây cô với gia đình họ cũng là chỗ quen biết, thân tình thì tôi mới nói…..Chứ nghe tay trưởng thôn Phượng Đồng thủ thì cô Thủy Tiên kia tâm trí bất ổn, cứ điên điên khùng khùng gần tháng nay rồi, thế nên nghĩ quẩn treo cổ tự tử….Còn bà cụ cũng đau ốm nhiều năm, đợt rồi bệnh trở nặng, có khi nhìn con gái chết trước mắt mà không làm gì được nên đột quỵ chết theo. Nghĩa tử là nghĩa tận, cô cũng nên sang thắp cho mẹ con họ nén hương….Thôi, tôi về đây…..Chào cô nhé,,

Ông Kha đạp xe đi, mụ Suốt cũng quay xe trở về nhà…..Mụ ra sức đạp thật nhanh, phi thẳng vào trong sân….Mụ thả tay khiến cái xe đạp đổ chổng kềnh, khóa cổng lại….Mụ chạy hộc tốc, mụ thở hồng hộc, lão Thông vừa mới rót được tuần trà thứ 2 đã thấy vợ về thì hỏi :

– Sao mới đi 1 tí đã về ? Tưởng lên xã cơ mà ?

Mụ ngồi xuống sát bên chồng, hai bàn tay mụ đổ mồ hôi lạnh toát, mắt mụ mở to nhìn lão Thông, miệng ấp úng :

– Ông….ông ơi……mẹ con cái Tiên……chết…..chết cả…rồi…..

Lão Thông ngồi thẳng dậy, lão đặt chén nước chè xuống mặt bàn, đoạn nghiêm giọng hỏi vợ :

– Có thật không ? Mẹ con nó chết rồi hả ? Mà nghe tin ở đâu ?

Mụ Suốt run run :

– Vừa nãy tôi đi ra đường thì gặp lão Kha trưởng thôn….Lão mới sang bên Phượng Đồng về, không…nhầm đâu……Con Tiên treo cổ chết trong nhà, còn bà Dậu chết dưới đất, ngay bên dưới chỗ con Tiên treo cổ……Có…có phải do….ông…..

Lão Thông cau mày, lão nhớ lại tối hôm trước lúc nói chuyện với 2 thằng đàn em…..

“ Chúng mày làm sao thì làm, nhưng đừng để lại dấu vết gì……Nhà nó chỉ có 2 mẹ con, nửa đêm hành động là tốt nhất…”

Một thằng đàn em cười gian manh :

“ Đại ca yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ….Chỉ cần lẻn vào nhà, chụp thuốc mê xong tưới xăng đốt 1 phát cháy hết thành tro thì có tài thánh cũng chẳng ai biết được. “

Thằng còn lại làm chén rượu xong khà 1 tiếng rồi tiếp :

“ Khì khì, theo như chỉ dẫn của đại ca, em có đi thăm dò địa hình với ngó qua nhà nó rồi…..Gì chứ chuyện này đại ca không phải bận tâm. Đằng nào 2 thằng em chẳng mang danh giết người đang phải trốn truy nã, giết thêm vài mạng mà có ích cho đại ca, có lợi cho bọn em nó lại quá đơn giản…..Chỉ mong đại ca chiếu cố, mớm cho 2 thằng em nhiều nhiều 1 chút…”

Lão Thông gật đầu :

“ Cái đó chúng mày không cần nhắc, tao chuẩn bị xong cả rồi….Đây, tao đưa luôn….Làm xong chúng mày biến khỏi đây ngay, không gặp lại tao nữa…..Nhớ rồi chứ ? “

Hai thằng đàn em đồng thanh :

“ Bọn em nhớ rồi…Nào, dô cái xong anh em mình tạm biệt từ đây…”

Đang nghĩ, lão Thông giật mình khi mụ Suốt lay người gọi :

– Này….ông làm sao vậy ? Đừng làm tôi sợ….Ông đang nghĩ gì thế ?

Lão Thông lẩm bẩm :

– Lạ nhỉ ? Sao lại treo cổ ? Mình bảo chúng nó làm khác cơ mà ?

Rồi lão kể kế hoạch bàn tính với đàn em cho mụ nghe…..Nghe xong mụ Suốt tặc lưỡi :

– Thế thì hai thằng mất dạy nó lừa tiền ông, cầm tiền xong biến rồi….Chứ làm gì có vụ đốt nhà nào. Mà thôi, dù sao thì mẹ con nó vẫn chết mà ông không phải vướng vào…..Mất tí tiền cũng chẳng sao……Đúng là trời giúp nhà mình, vậy là từ nay vợ chồng ta không còn phải lo sợ chuyện làm chết con gái nó nữa…..Tôi phải lên thắp hương các cụ mới được. Cả ông nữa, cứ không tín, cứ báng bổ….Ông thấy chưa, nhà mình phúc lớn, mạng lớn, làm gì cũng thuận….May ơi là may….

[.......]

Quay trở lại hiện tại, mụ Suốt há hốc mồm, hai mắt mụ dần trở về bình thường sau quãng thời gian hồi tưởng, nhìn lại những sự việc cách đây 2 năm về trước….Mụ thở dốc, mắt mụ chảy xuống 2 hàng lệ máu, những đường gân đen đang hiện lên trên khuôn mặt mụ…….Mụ đau đớn tột cùng, cảm giác như mụ đang bị cái lạnh buốt từ hai bàn tay Tiên xâm lấn rồi cứa vô số những vết cắt vào da thịt mụ…

Mụ vừa khóc ra máu vừa thều thào :

– Hư…hư…hư…….tha….cho…tôi……Con..bé…chết…là…do tôi……Nhưng….chuyện…cô…và…mẹ cô….chết….đâu….có….liên…quan…gì đến….tôi…..Hu…hu…hu……Tôi…đau..quá…….Tha…cho…tôi…đi….cô Tiên…..ơi….

“ Hà….hà….hà….”

Phả 1 làn hơi lạnh căm vào mặt mụ Suốt, Thủy Tiên lấy ngón tay khẽ miết lên hai hàng huyết lệ đang chảy trên gò má mụ…..Nở 1 nụ cười đầy u uất, trong không trung vang lên giọng nói của Tiên….

“ Không…liên…quan…ư ? Chính….chị….là người….đã…giết….cả…nhà…tôi….”

“ Ngay…sau…đây…Tôi….sẽ…cho…chị….nhìn….thấy….tôi…đã…chết….như….thế…nào….”

“ He…he…he…..Hi…hi…hi “

Advertisement