Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 89 : Người Mẹ Điên.

“ HÙ….ÒA “

Từ phía sau gốc cây bàng, một cái bóng người lao ra chặn đầu xe mụ Suốt….Tiếp đó người này quẳng 1 cái túi bóng màu đen, bên trong đựng toàn giun, dế, ếch, nhái và cả những con lươn hãy còn đang ngoe nguẩy, dính đầy bùn đất về phía mụ Suốt.

Mụ Suốt hét lên ầm ĩ :

– Đồ điên, làm cái trò gì đấy ? Con điên nào thế này ?

Nước với bùn bắn cả vào mặt, vào mắt khiến mụ Suốt phải lấy tay lau lau, chùi chùi….Dụi mắt, mụ cố nhìn kỹ xem là ai lại chơi cái trò mất dạy này với mình thì mụ hoảng hốt, ú a ú ớ khi nhận ra con điên mụ vừa chửi lại chính là Tiên.

Mái tóc xõa xuống lòa xòa, chân tay khua khoắng, Tiên chạy vòng quanh chiếc xe đạp, miệng cứ thế cười như điên dại :

– Hihihi….Hahaha….Hehehe…..chị Suốt, đúng là chị Suốt rồi….Em tìm chị mãi…..Hihihi…Hahaha….

Thấy Tiên không được bình thường, mụ Suốt ấp úng :

– Cô…cô Tiên…..Cô làm…sao vậy ? Sao tự nhiên lại….ném mấy thứ này…vào người tôi….

Tiên cười hềnh hệch, chân tay, người ngợm lấm lem toàn bùn đất, Tiên bám vào ghi đông xe đạp, đoạn trợn mắt, nét mặt giận dữ :

– Chị Suốt…..em cho chị mà…..Em vất vả cả ngày hôm nay mới bắt được từng này….Em cho chị đấy, chị đem về ăn đi…..Chị chê phải không ? Hừ…hừ…hừ…

Nhìn biểu cảm của Tiên, mụ Suốt sợ tái cả mặt……Mới có 1 tháng không gặp mà Tiên thay đổi nhiều quá. Mụ vội đáp :

– Cô…cô cho…thì chị…cảm…ơn….Cũng…muộn rồi…..cô về nhà đi…..Chị cũng…phải về đây…

Nói xong, mụ Suốt tính đạp xe phóng đi nhưng Tiên ghìm cả người lên xe của mụ khiến mụ đạp không nổi. Khi nãy còn thấy Tiên cười, mới đây còn thấy Tiên nổi giận, ấy vậy mà bây giờ mụ đã thấy Tiên khóc sướt mướt…

– Huhuhu….chị ơi…..con em….con em nó chết rồi…..Em đau lòng quá….ngày nào em cũng ra mộ con bé…..Em nhớ nó lắm chị ơi….Hư hư hư…..

“Roạt”

Bất ngờ, Tiên xoay người áp sát vào mụ Suốt, vén mái tóc bết bát hôi tanh mùi bùn…..Tiên ghé sát tai mụ Suốt thì thào :

– À mà chị ơi……Con em nó bảo….nó chết không phải vì ăn rắn Tràu đâu……Hihihi…Nó nói….em không phải người giết nó……Người khiến nó chết….là chị…….là chị đấy……Hehehe….Hahaha….

Nghe đến đâu mụ Suốt sởn da gà đến đó, mắt mụ láo liêng nhìn xung quanh xem có ai không…..Trời đã nhá nhem tối, con đường đất vắng hoe, Tiên đứng đó cứ bụm miệng, che tay nhìn mụ cười khúc khích.

Hoảng quá, mụ đẩy tay xô Tiên ngã ra đất rồi co giò đạp xe thật nhanh về nhà…..Dù ngã nhưng Tiên vẫn cố vẫy tay, gọi với theo mụ cùng tiếng cười lanh lảnh :

– Chị Suốt ơi….Đợi em với…..Hi hi hi……Chị đi đâu vậy…..Hi hi hi…..He…he…he….

Về đến nhà, mụ Suốt run tay mãi mới mở được cổng…..Bỏ cả xe ở bên ngoài, mụ chạy vội vào trong….Thấy vợ về, quần áo lại bẩn, lão Thông hỏi :

– Làm sao thế kia ? Ngã xe à ? Hay đứa nào nó ném bùn vào người ?

Mụ Suốt mặt tái mét, lắp ba lắp bắp :

– Ông…ông ơi…..Ra dắt…tôi cái…xe vào trong…..Mau…mau lên….

Ngó đầu nhìn ra phía cổng, thấy cái xe đạp hãy còn để ngoài vệ đường, lão Thông cằn nhằn :

– Này, mụ bị ma đuổi hay sao mà nhìn hoảng hốt vậy…Còn bỏ cả xe đạp ngoài đường. Nhìn tả tơi chẳng giống mụ thường ngày chút nào.

Mụ Suốt run rẩy rót vội cốc nước tu ừng ực, lão Thông ra ngoài dắt xe đạp rồi khóa cổng lại. Vừa vào nhà, lão Thông đã bị mụ Suốt kéo tay vào phòng, đóng sập cửa, mụ nói :

– Ông ơi….vừa…vừa rồi trên đường về nhà….Tôi….gặp con….Tiên ông ạ…

Lão Thông hỏi :

– Gặp thì làm sao ? Trước đây mụ chẳng gặp nó suốt còn gì…

Mụ Suốt lắc đầu :

– Không, bây giờ nhìn nó sợ lắm…..Hình như nó phát điên rồi hay sao ấy…..Người ngợm bẩn thỉu, cứ lúc cười, lúc khóc như dại ấy. Đây, chính nó là người ném cái túi đựng toàn ếch, nhái, lươn vào người tôi bẩn hết đây này…..

Lão Thông gãi tai :

– Chậc, thì kệ mẹ nó…..Nó điên càng tốt chứ sao ? Có thế mà cũng sợ.

Mụ Suốt ghé sát tai chồng nói nhỏ :

– Giời ạ, nghe tôi nói hết đã….Nó điên nhưng con này nó điên lạ lắm. lúc đó nó cứ cười cười, khóc khóc xong ghé tai tôi như này này rồi bảo tôi : Con nó chết là do tôi giết….

Nghe xong lão Thông cũng chột dạ, lão hỏi vợ :

– Nó..nói thế thật à ?

Mụ Suốt gật đầu lia lịa, lão Thông cau mày, nhăn mặt suy nghĩ, ít giây sau lão gật gù :

– Có khi nào nó biết con nó chết là do uống cái thuốc của mụ không ?

Mụ Suốt run giọng :

– Hỏi thế bố ai mà biết được….Nhưng chắc phải có chuyện gì thì tự nhiên nó mới nói như vậy. Tôi lo quá ông ạ.

Lão Thông trấn an vợ :

– Sợ chó gì, con nó chết, chôn 1 tháng nay rồi. Số thuốc kia chúng ta cũng đã hủy hết không để lại dấu vết gì. Giờ có đào mả lôi xác con nó lên cũng chẳng ra được bệnh. Mà vừa nãy mụ bảo nó bị điên, làm gì có ai đi tin lời 1 con điên bao giờ. Tốt nhất cứ mặc kệ nó, tránh mặt nó ra là được.

Nghe chồng nói, mụ Suốt cũng yên tâm hơn phần nào……Cứ nghĩ chỉ cần tránh mặt hoặc không đi đâu sang bên Phượng Đồng nữa thì mọi chuyện sẽ ổn. Tuy nhiên, vợ chồng mụ Suốt không ngờ được rằng, kể từ sau hôm Tiên chặn xe mụ Suốt, những hôm tiếp theo Tiên cứ lang thang bên thôn Phượng Bãi. Gặp ai Tiên cũng khóc lóc, kêu than là con mình chết oan, con mình bị mụ Suốt giết chết.

Làng xóm bắt đầu dị nghị, tuy rằng không ai chấp với người điên, nhưng lời Tiên nói vô tình lại khiến cho những ai nghe thấy có suy nghĩ khác. Bởi vốn dĩ mụ Suốt cũng thuộc dạng hám tiền, bán thuốc giá đắt xong từng có phốt bị đuổi khỏi bệnh viện.

Không chịu nổi, mụ Suốt tìm đến nhà bà Dậu để nói chuyện….Đến nơi, nhìn ngôi nhà tiêu điều chỉ sau 1 tháng, mọi thứ ngổn ngang do không có ai dọn dẹp…..Lúc mụ Suốt tới nơi, đứng bên ngoài cổng mụ nghe thấy trong nhà vang lên tiếng hát ru trong trẻo :

“ Ả à ời, ả à ơi…..Con cò bay lả bay la….Bay từ cửa phủ, bay ra cánh đồng…..Ả à ời, ả à ơi…”

Cổng không đóng, nghe tiếng hát ru khiến mụ Suốt thấy lành lạnh….Mụ tính quay về thế nhưng chẳng hiểu sao mụ đánh bạo bước vào trong nhà. Mụ thấy Tiên hôm nay ăn bận rất đẹp, Tiên mặc áo tứ thân, tay ôm tấm chăn đi qua đi lại, miệng hát ru, thi thoảng lại đưa tay vén tấm chăn, khẽ nựng nựng như thể trong tấm chăn có 1 đứa trẻ con đang say ngủ.

Lia mắt nhìn thấy mụ Suốt, Tiên tươi cười, chạy ra kéo tay mụ…..Ánh mắt ngây dại, khuôn miệng cười méo mó, Tiên hỏi :

– Chị Suốt….chị đây rồi….Hihihi….Chị ơi, chị nhìn xem…..Con em nó ngủ ngon chưa này…..Con ơi, gái yêu của mẹ ơi…..Bác Suốt…..người…giết chết…con…..đến thăm con này…..Hehehe….hehehe….

Mụ Suốt nhìn vào tấm chăn không thấy có gì cả, nhìn về phía chiếc giường bên vách trái tường. Mụ thấy bà Dậu, mẹ của Tiên đang nằm đó, nghe Tiên gọi tên mụ Suốt…Bà Dậu gắng gượng trở mình nhưng không ngồi dậy được. Nom bà Dậu đang rất yếu, 1 tháng không gặp, giờ bà Dậu gầy gò, hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều.

– Ôi…chị Suốt…..Là chị Suốt….đấy phỏng…? Chị…ngồi đi…..Thông cảm…cho bà già này…không dậy tiếp chị được…Khụ…khụ….khụ…

Mụ Suốt lao về phía giường bà Dậu, chẳng hỏi han bà Dậu được câu nào, mụ nói xối xả :

– Bác Dậu, cháu đối xử với nhà bác không tệ….Ngay như chuyện làm đám ma cho con gái cái Tiên cháu cũng có tiếc hay tính toán gì đâu. Thế mà mấy hôm nay, chẳng hiểu làm sao cái Tiên nó cứ dở điên, dở khùng đi rêu rao khắp nơi là cháu làm chết con nó. Con nó chết là vì ăn phải rắn độc, mà rắn độc thì do nó bắt chứ cháu có xúi hay xui nó đâu. Làm ơn mắc oán, giờ đây bà con hàng xóm, láng giềng họ nói cháu không ra gì…..Bác là mẹ, bác phải bảo ban, điên thì giữ nó trong nhà….Đừng cho nó ra ngoài.

Bà Dậu thều thào :

– Trời đất ơi, tôi ốm nằm liệt giường cả tuần nay…Có đi được đâu, còn con Tiên, nó cứ sáng sớm là ra khỏi nhà, đến trưa mới về…..Hôm khóc, hôm cười, mà nào tôi có biết nó nói gì chị…..Chị cho tôi xin lỗi….Tiên ơi là Tiên, sao con lại nói chị thế hả con…..Khụ khụ khụ….

Tiên thấy mẹ ho thì chạy vội lại, dù tâm trí không được ổn định nhưng Tiên vẫn biết lo cho mẹ, hai mẹ con chút rau chút cháo qua ngày suốt thời gian qua…..Tiên nhào tới bên giường, bà Dậu trách con. Nhưng Tiên cứ nằng nặc chỉ tay vào mụ Suốt :

– Mẹ ơi, cái Tí nó nói với con, nó chết là do uống thuốc của chị ta đấy….Hihihi…Phải không hả Tí, có phải bác này giết con không ?

Vừa cười, vừa nói, tự hỏi xong Tiên tự trả lời :

– Đấy, con con nó gật đầu này mẹ ơi…..Chị Suốt….là chị giết con tôi…..Hư hư hư…..Là do chị…..Trả con tôi đây…..

Tiên đứng lên mắt trợn trừng, tay dí tấm chăn về phía mụ Suốt…..Mụ Suốt sợ quá vội bỏ chạy khỏi nhà Tiên……Trở về nhà, mụ kể hết chuyện cho chồng, thấy vợ mấy ngày qua sợ đến mất ăn mất ngủ, xong dân tình 1 đồn 10, 10 đồn 100…..Cứ để thế này không ổn. Suy nghĩ một hồi, lão Thông nói với vợ :

– Mẹ kiếp con chó…...Mày thích phá nhà ông phải không ? Ông cho mày biết tay….

Mụ Suốt biết tính chồng nên vội hỏi :

– Này, ông định làm gì ?

Lão Thông cau mày, gằn giọng lão nói :

– Cho cả 2 mẹ con nhà nó chết là xong chứ còn làm gì nữa…..Bà để yên đó, tôi xử lý….

Advertisement