Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 93 : “Đòi Tiền Người Chết “ 

Mở cửa bước ra ngoài sân, Thuận thấy sương mù hãy còn dày đặc.....Không hiểu mấy ngày gần đây thời tiết kiểu gì mà cứ âm u, mưa nhiều xong sương mù mờ mịt. Dễ phải đến 2 ngày nay trời không có nắng rồi. Với tay lên sợi dây phơi lấy cái khăn mặt, bước tới lu đất, Thuận múc nước đánh răng, rửa mặt....Xong xuôi đâu đó, Thuận đi ra phía sau nhà nơi mộ bà ngoại. Mấy ngày nay cứ đi sớm về khuya, hôm thì ngủ ở nhà ông Kha, hôm lại ngủ ở nhà Hào. Suy cho cùng cũng chỉ vì mấy lời nói của lão thầy bói Xạ mà cuộc sống của Thuận gần như bị đảo lộn. 

Tranh thủ còn sớm, Thuận ra dọn dẹp ít cỏ với lá cây bởi mấy ngày trời mưa to, gió lớn....Vừa ra đến sau nhà, Thuận giật mình bởi bát hương trên mộ hôm trước Thuận nhớ mới chỉ nứt 1 vết nhỏ thì ngày hôm nay bát hương đã vỡ, bừa ra làm đôi, tro với chân nhang vương vãi ra khắp mộ 

Cỏ trên mộ héo ùa, lụi tàn không nhú nổi mặc dù mấy ngày trời mưa, bình thường chỉ cần mưa độ 1-2 ngày mà không dọn là cỏ mọc um tùm. 

- Sao...bát hương...lại vỡ...thế này ? Bà....ơi...... 

Vừa nói, Thuận vừa nhặt lại mảnh vỡ của bát hương, gạt phần tro ẩm, vợ cả những chân nhang cũ xong Thuận cho tất cả vào 1 cái túi đem vào để trong nhà. Nỗi lo tiếp tục dấy lên khi mộ của bà ngoại lại xảy ra chuyện dị thường. 

Chắp tay, cúi đầu khấn vái trước di ảnh của bà ngoại, Thuận tự trách bản thân mình: 

– Là do cháu, tại cháu cầm hết tiền để sang cát, xây mộ cho bà đi đưa người ta nên mọi chuyện mới thành ra thế này.....Bà ơi, cháu xin lỗi......Nhưng bà yên tâm, cháu sẽ sang bên đó đòi tiền lại....Bà đợi cháu nhé... 

Advertisement

Vừa lạy xong ba lạy, Thuận quay đầu tính mặc thêm cái áo chuẩn bị đi làm thì bất ngờ Thuận nhìn thấy phía bên ngoài sân có bóng người, Trong màn sương mù, Thuận thấy 

dáng đứng của người này rất quen, là hình bóng của bà ngoại Thuận. Mấy hôm trước Thuận cũng có nằm mơ thấy bà ngoại, trong cơn ác mộng, nếu không có bà ngoại cứu thì Thuận đã bị lún sâu xuống ao bùn lầy.. 

Thuận bước về phía cửa, miệng khẽ gọi : 

- Bà....bà ơi.....Là...bà phải không ạ ? Bà ơi, cháu đây....Cháu Thuận đây... 

Nhưng càng cố tiến lại gần thì bóng người bên ngoài sân lại càng cách xa Thuận. 

* Khổ...thân...cháu...tôi “ 

“ Sao....lại....thành...ra...thế....này “ 

Advertisement

Thuận nghe rõ đó là giọng nói của bà ngoại, giọng nói ở rất gần Thuận nhưng hình bóng của bà thì lại mờ ảo, xa xăm hòa trong màn sương trắng phía trước mặt. 

– Bà ơi, đúng là bà rồi.....Cháu...xin lỗi bà....Là cháu bất hiếu, đã nhiều năm như vậy vẫn không thể xây cho bà được mồ yên, mả đẹp.....Bà ơi.... - Thuận bật khóc, nước mắt rơm rớm, Thuận tiếp tục bước ra ngoài tới ngưỡng cửa. 

Vẫn như vậy, cứ Thuận bước ra thì bóng dáng bà ngoại lại cũng xa thêm 1 khoảng......Rõ ràng nghe thấy giọng nói, nhìn thấy bóng người, thế nhưng Thuận không thể nào lại gần được bà ngoại. 

“ Thuận....dù...rất...muốn....nhưng..bà. không... thể....làm.....được...gì...hơn...” 

Giọng nói của bà ngoại vang lên trong đầu Thuận, Thuận lau nước mắt, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào : 

- Hức, là tại cháu....Là lỗi của cháu.....Bà ơi, cháu phải làm gì bây giờ ? 

“ Làm...gì...ư ? Thuận.....cháu....phải....chết...thôi “ 

Thuận còn đang không hiểu câu nói vừa rồi của bà ngoại có 

ý nghĩa gì thì... 

“ PHẬP “ 

Chỉ trong chớp mắt, cái bóng người bên ngoài sân đã hiện ra trước mắt Thuận.....Chính là bà ngoại với mái tóc bạc trắng, dáng vẻ gầy gò, bà ngoại mặc bộ quần áo bằng vải lanh màu nâu đã cũ sờn, chắp vá nhiều chỗ. 

– Hức....bà....ơi......Sao...bà...lại.....làm....thế ? 

Thuận chảy máu miệng, đưa mắt nhìn xuống, Thuận thấy bà ngoại tay cầm con dao bầu đâm thẳng vào phần ngực của Thuận.....Thuận cảm nhận rõ mũi dao vừa xuyên qua tim của mình. 

“ Thuận.....cháu...phải...chết...thôi 

“ Thuận...cháu...phải...chết. thôi “ 

“ Thuận...cháu...phải...chết..... 

Mắt Thuận nhòe đi, máu chảy lênh láng, giọng nói của bà ngoại cứ thế vang vọng trong ngôi nhà lụp xụp... 

– HỨ................KHÔNG.....KHÔNG.... BÀ ƠI..... 

Thuận loạng choạng đứng không vững, ngồi bệt xuống dưới nền nhà, mắt trợn trừng nhìn tứ phía xung quanh rồi nhìn xuống vùng ngực.....Không thấy có vết đâm nào cả, cũng chẳng thấy có máu....Trước mặt Thuận là bàn thờ nhỏ để bát hương với di ảnh của bà ngoại. Trên bát hương, nén nhang còn chưa cháy hết 1 phần 3.....Nghĩa là Thuận chỉ vừa mới thắp hương xong chưa bao lâu. 

Mồ hôi đổ ra ướt cả mặt, Thuận bấy giờ mới hoàn hồn : 

– Là...là mơ....sao ? 

Hồn vía còn chưa kịp về hết thì Thuận nghe thấy bên ngoài sân có tiếng bước chân......Vội nhổm dậy, nhìn ra bên ngoài trời vẫn còn mờ sương, nhưng đúng là có bóng người đang tiến vào nhà.....Thuận rùng mình có phần sợ hãi, cái bóng đen mỗi lúc 1 gần. 

− Là....bà phải...không ạ ? - Thuận lắp bắp. 

Nhưng không phải, còn chưa vào đến nhà, đã vang lên tiếng gọi quen thuộc : 

– Thuận ơi, Thuận.....Dậy chưa ? Dậy chưa ? 

Đó là giọng của Hào, đúng như vậy......Ít giây sau, Hào bước vào nhà, thấy Thuận đứng đó mà không thưa, Hào hất hàm hỏi: 

– Điếc à ? Dậy rồi thì phải trả lời lại chứ ? Sao đứng ngây ra như mất hồn thể ? 

Thờ phào nhẹ nhõm, sự xuất hiện của Hào phần nào giúp Thuận xua tan đi cảm giác ớn lạnh vừa nãy......Thuận cười cười dù nụ cười có hơi khiên cưỡng : 

- Hào...đấy à ? Xin lỗi nhé....Tại tôi đang bận thắp hương cho bà ngoại.....Sao sang đây sớm thế ? Có chuyện gì phải không ? 

Hào tay cầm cái túi bóng, bên trong đựng gói gì đó được bọc bằng lá chuối, đưa cho Thuận, Hào chép miệng : 

- Này, cầm lấy.....Bà bu sáng sớm dậy nấu xôi, tôi mới gói 1 nắm đem cho ông....Thông cảm nhé, tối qua tôi không dám ra ngoài nên không đưa cơm cho ông được. Ăn xôi tạ lỗi vậy..... 

Cầm gói xôi bọc lá chuối hãy còn nóng, Thuận cười : 

Nhà ông đối tốt với tôi quá.....Cứ thế này tôi cũng ngại, chẳng có gì cho bác xong còn ăn trực... 

Hào chép miệng: 

– Nói vớ va vớ vẩn, bà bu còn dặn tôi bào ông, từ nay đi làm về cứ qua nhà ăn cơm....Như vậy vừa tiện mà tôi cũng không phải đem cơm cho ông. Xa bỏ mẹ, không phải ngại, tôi cũng kể hết với bà bu rồi. Cũng là tại tôi nên ông mới rơi vào hoàn cảnh này....Tiền mất, tật mang, lo lắng mấy hôm liền... 

Thuận hỏi : 

– Ông đang nói đến vụ lão thầy bói xạ phán tôi sau 3 ngày mà không làm lễ cúng kiếng, bắt ma, trừ quỷ thì sẽ chết phải không ? Lão già khốn nạn, hôm nay là sang ngày thứ 4 rồi, tôi vẫn sống nhăn răng đấy thôi.....Mẹ cha nhà lão, tôi đem hết cả tiền dành dụm mấy năm qua để bốc mộ cho bà ngoại đưa hết cho lão. Sáng nay ra mộ bà, tôi thấy bát hương vỡ làm đôi...Vừa rồi còn mơ thấy bà về quở trách nữa.....Ông không đến tìm tôi thì tôi cũng định lát đi làm qua nhà để tìm ông, tôi muốn nhờ ông đi với tôi sang bên Phượng Nghĩa, đến nhà lão Xạ 1 chuyến nữa.....Tôi phải đòi tiền lão, có cúng vái gì đâu mà lão cầm của tôi mấy triệu bạc. Đợi tôi mặc cái áo, ông đi với tôi luôn nhé... 

Thuận nói một hồi, Hào nghe xong ngơ ngác......Hào ấp úng 

Này...khoan đã.....ông vừa bảo gì cơ ? Chúng...ta đến nhà lão Xạ.....đòi tiền hà ? 

Thuận gật đầu : 

– Ừ, không đòi thì sao ? Lão có giúp được cái mẹ gì đâu ? 

Biết là thế.....Cơ...mà làm sao đòi được.....Thuận, ông chưa biết chuyện gì à ? - Hào hỏi. 

Thuận nhíu mày: 

– Tiền mồ hôi nước mắt của tôi mấy năm, kiểu gì tôi cũng phải đòi.....Mà ông vừa bảo biết chuyện gì là chuyện gì ? 

Hào đáp : 

- Bố tiên sư, tôi lại cứ tưởng ông biết rồi cơ ? Bảo sao nãy giờ cứ ông nói gà, bà nói vịt.....Tiền đó chắc không đòi được đâu Thuận ạ.... 

Thuận hỏi : 

– Sao không đòi được..? 

Hào trả lời : 

– Bởi....bởi vì......lão Xạ.....đã chết rồi......Chết sáng ngày hôm qua, chết bên ngoài nghĩa địa thôn mình luôn...... Chẳng lẽ....ông định đi đòi tiền của người chết hả Thuận ?

 

Advertisement