Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 94 : Tâm Tư. 

Vừa cởi cái áo còn đang cầm trên tay, chưa kịp thay bộ đổ đi làm, nghe Hào nói thầy Xạ đã chết, Thuận sững người, quay ngoắt lại, Thuận hỏi thật chậm rãi : 

– Ông....vừa nói...gì cơ ? Lão....Xạ...chết rồi ? Có thật không ? 

Hào gật đầu khẳng định thêm 1 lần nữa : 

– Đúng vậy, ông ta chết rồi.....Sáng nay chính bác Kha trường thôn đi cùng công an ra nghĩa địa thì phát hiện ông ta đã chết ngoài đó từ bao giờ. Ban đầu cũng không biết là ai, phải đến tầm trưa thì mới xác minh được đó là ông thầy bói bên thôn Phượng Nghĩa. Nghe bác Kha kể, lúc thấy xác lão Xạ, xung quanh lão còn vương vãi nhiều tiền vàng với đồ cúng lắm. Giờ vẫn chưa ai biết tại sao lão Xạ lại mò sang nghĩa địa thôn Phượng Bãi rồi mất mạng. Có khi nào lão ấy sang đây để cúng cho ông không ? 

Thuận rùng mình, ấp úng Thuận đáp : 

– Ừ...ừ.....đúng...đúng vậy đấy.....Vậy là...đêm đó....ông ta có sang....Nhưng...tôi thì lại....ngủ quên mất....Thầy Xạ chết rồi ư ? 

Advertisement

Hào nhăn mặt hỏi : 

– Là sao ? Ông biết chuyện gì hả Thuận P 

Thuận kéo tay Hào vào góc khuất trong nhà, đoạn thì thào nói nhỏ : 

Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng kể cho ông biết....Nhưng...nhưng mà....ông đừng nói với ai nhé.....Không thì cả tối với ông cũng liên lụy đấy... 

Hào thấy Thuận mặt tái mét, nói năng ấp úng, biểu cảm lo sợ thì cũng hơi ái ngại, Hào tiếp : 

– Ừ, nhưng mà có gì phải nói đi chứ ? 

– Hôm trước nữa, cái hôm mà tôi ngủ lại nhà ông đấy....Buổi chiều hôm ấy tôi kể là có sang bên Phượng Nghĩa gặp thầy Xạ.....Ban đầu tôi đến nhà ông, thấy ông ốm nằm liệt giường, mồm méo xệch, nói mê sảng như ma làm.....Tôi sợ vì chuyện của tôi nên ông bị ám, tôi mới đem tất cả số tiền dành dụm để bốc mộ cho bà ngoại sang nhà thầy Xạ. Tôi đưa hết tiền cho ông ta, ông ta cho tôi 1 lá bùa để về chữa bệnh cho ông, đồng thời hẹn vào lúc 3h sáng ngày hôm qua sẽ sang thôn ta và dặn tôi lúc đó phải đón ông ấy, đưa ông ấy ra nghĩa địa làm lễ trừ ma, diệt quỷ..... 

Advertisement

Hào ấp úng : 

— Là...là cái hôm mà ông với mấy thằng kia nhận trực gác đấy hả ? 

Thuận gật đầu....Hào nuốt nước bọt : 

– Thế rồi ông có đi đón lão Xạ không ? 

Thuận lắc đầu : 

– Không, hôm đó tôi ngủ quên, bác Kha bảo tôi đi trực vào lúc 3h sáng, tôi cũng định bụng tới lúc đó sẽ 1 công đôi việc. Còn cần thận đặt báo thức từ 2h sáng, nhưng quái quỷ kiểu gì đồng hồ lại hết pin, chết đứng cả kim....Thế là tôi ngủ 1 mạch đến sáng hôm sau. Lúc giật mình dậy đã gần 6h, tôi vội vàng thay quần áo đi làm, đi qua nhà bác Kha còn ghé vào xin lỗi bác ấy do đêm không đi trực như đã hứa. Ông không nói thì tôi còn chẳng biết chuyện lão Xạ chết. 

Hào đăm chiêu suy nghĩ, đoạn vỗ tay cái đét, Hào nói : 

- Này, có khi nào đêm hôm đó lão Xạ sang thôn ta nhưng không thấy ông ra đón nên lão mới một mình lần mò tới nghĩa địa để trừ ma, diệt quỷ......Cơ mà việc làm lễ, cúng bái thất bại nên lão bị ma quỷ giết chết không ? 

Thuận ấp úng : 

Hỏi thế thì ai trả lời được.....Có nhớ hôm đầu tiên 2 chúng 

ta sang bên nhà ông ấy, ông ấy còn phán nếu không cúng hay làm lễ thì 3 ngày sau tôi sẽ chết. Tính đến hôm nay đã 4 ngày rồi, tôi vẫn sống, còn lão Xạ thì lại chết.....Đã vậy còn chết ở nghĩa địa thôn mình. Trước đó cả thôn đều đồn, chồng bà Vân vì được lão Xạ làm bùa, làm phép, bắt người chết thay bên dưới cái huyệt đào sẵn. Có...có khi nào....cái thứ “quỷ mộ” ấy đã bắt lão Xạ chết thay cho tôi không hả ông ? 

Hào đáp : 

– Lắm lúc thế thật, chẳng biết đâu mà lần.....Nhưng mà này, hôm qua không chỉ có 1 mình lão Xạ chết đâu.....Thôn mình bây giờ xảy ra nhiều chuyện quái dị lắm. Thằng Chuẩn thì treo cổ chết trong nhà ông Nhẻm, thằng Lân cũng phát điên, cầm dao đâm lủng bụng cô Tình...May mà bà Tình không chết, thằng Lân trốn rồi. Chưa hết, nhà bà Vân cũng có 2 người chết....Ông Tới sau 2 hôm tỉnh lại tưởng khỏe mạnh thì cũng lăn ra chết, cả cụ Cói cũng chết.....Từ hôm thằng Nhút chết khai trương bên dưới huyệt mộ đến giờ, thôn Phượng Bãi người chết đắt hàng lắm. Cứ nối tiếp nhau rụng như sung, đéo mẹ nói thì bảo gờ mồm, chẳng biết tới lượt mình lúc nào. Hôm trước từ nhà ông về, tôi còn gặp ma mà ngất luôn bên đường. May bác Kha đi qua nhìn thấy... 

Thuận hỏi : 

– Hôm ông mang cơm cho tôi đấy hả ? Mà...gặp ma...là sao ? Lại gặp ông Nhèm à ? 

Khuôn mặt thoáng buồn, Hào thở dài : 

– Không, tôi nhìn thấy hồn ma của Trâm ông ạ ? Trâm mặc đúng bộ quần áo ngày hôm đó, toàn thân cô ấy ướt sũng đúng như lúc người ta vớt Trâm từ dưới giếng lên.....Trâm ngồi sau yên xe đạp của tôi, hình như cô ấy hiện về để trách móc, báo oán vì ngày hôm đó tôi đã khiến Trầm phải chết... 

Trước kia Thuận không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng kể từ khi chính mắt nhìn thấy hồn ma ông Nhẻm ngồi bên cây cầu bắc qua con mương đi sang nghĩa địa thì Thuận thực sự tin trên đời này có ma, có quỷ, có linh hồn người chết. 

Đợt này Thuận cũng hay nằm mơ thấy bà ngoại hiện về. Rõ ràng, bất cứ ai sống ở thôn Phượng Bãi đều cảm nhận được trong thôn đang xảy ra những chuyện dị thường. 

Thuận an ủi Hào: 

– Đừng nói vậy, chuyện đó đâu phải lỗi của ông...Cả thôn này ai cũng biết Trâm chết là do lão Hợi mà. Hơn 2 năm rồi, tôi tưởng ông cũng bớt đau khổ rồi chứ....Mới đây còn định cưa đồ em Hương bên Phượng Nghĩa cơ mà....Khi khi.. 

Hào cũng cười, nhưng nụ cười không mấy vui vẻ : 

Thì cũng định thế, nhưng sau hôm gặp hồn ma của Trâm.....Tôi lại chẳng thiết tha gì nữa....Mà kể cũng lạ, trước đó tôi rất sợ ma, vậy mà giờ tôi lại mong được nhìn thấy Trâm thêm một lần nữa. Có lúc tôi còn nghĩ, hay là mình chết đi để xuống dưới đó sống với Trâm có khi lại hay ông ạ. 

Hào vốn là người tếu táo, hay bông đùa, vậy mà bây giờ lại nói ra toàn những lời yếu lòng, chán nản.....Thuận vỗ mạnh vào vai Hào, nói làng sang chuyện khác : 

– Thôi thôi, tự nhiên ông làm tôi sợ đấy.....Bỏ mẹ rồi, mài nói chuyện với ông sắp muộn giờ làm rồi đây này......Có gì nói sau, giờ tôi phải đi làm đây.. 

Vừa nói Thuận vừa với lấy cái áo công nhân mặc vội, trong lúc Thuận mặc áo, Hào nhìn thấy sau lưng Thuận có vết gì đó nhưng chưa kịp hỏi thì Thuận đã cài cúc, đội mũ, mắt nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà.....Cuống cuồng khóa cửa nhà, Thuận nói : 

– Ông chờ tôi ra đầu thôn xong tôi đi bộ.....Đỡ được 1 đoạn... 

Hào cười cười: 

– Gớm, không phải vội, cứ ăn xôi đi, tôi chờ ông đến nhà máy gạch luôn....Vẫn còn dư thời gian, à mà này, tôi bảo với bà bu là có khi cũng xin đi làm ở nhà máy gạch.....Ông làm ở đó hỏi giúp tôi xem có chân nào không, tôi làm 

với.....Xong 2 anh em mình đi làm cho vui. Tôi có xe đạp, tôi chờ ông đi, đèo ông về... 

Vội lên xe, Thuận đầy, Hào đạp, vừa ăn nắm xôi, Thuận vừa 

nói: 

- Để tôi hỏi xem, đợt năm ngoái thì thiếu người, tôi bảo ông đi làm cùng ông không chịu....Ở nhà làm gì, loanh quanh buồn hết cả người....Đi làm tuy vất và nhưng cũng vui, mà lại có đồng ra đồng vào. Để tôi hỏi vợ chồng anh Tú, chị Lành xem có tuyển người không ? Có tôi xin cho ông luôn, người cùng thôn nên cũng dễ.. 

6h sáng, trời vẫn còn mờ hơi sương, đôi bạn thân Hảo - Thuận chở nhau trên chiếc xe đạp thống nhất ra khỏi thôn đến nhà máy gạch bên Phượng Đồng.....Đến nơi, Thuận xuống xe, đang định vào làm thì chẳng hiểu sao Thuận nghĩ gì mà quay lại, ghì lấy ghi đông xe đạp, đoạn hỏi : 

Này, ông đang định làm gì đó phải không ? Từ sáng giờ tôi nhìn mặt ông cứ sao sao ấy.....Trầm trầm xong u uất, thiếu sức sống.....Mới nãy còn nhắc đến chuyện chết đi để sống với cái Trâm......Nói ngay, ông đang nghĩ gì trong đầu thể hả ? 

Hào đáp : 

– Nghĩ gì đâu, à mà có.....Tôi đang tính lát nữa về sẽ ghé qua nhà Trâm 1 chút, tự nhiên tôi lại muốn đến đó dọn dẹp. Nghĩ kỹ thì mình cũng vô tâm, lâu lắm rồi có thắp cho cô ấy được nén nhang nào đâu. Thôi, ông vào làm đi, tôi về đây... 

Hào quay xe, nhưng chưa kịp đạp đi thì Thuận kéo giật lại. Thuận nói : 

– Ông đứng đây đợi, tôi vào trong xin phép nghỉ ngày hôm nay.....Tôi đi với ông, chứ nhìn ông như thế này mà để ông 1 mình tôi sợ lắm....Trong thôn đang xảy ra nhiều 

chuyện.....Tôi không yên tâm, đợi đây nhé.....Đừng có mà về trước.... 

Vừa đúng lúc đó, vợ chồng Tú - Lành, tổ trường tổ công nhân cũng đèo nhau đến.....Thuận thấy thế thì vội gọi : 

- Anh Tú ơi, chị Lành ơi......Em có chuyện muốn nhờ. 

Đứng bên này đường, Hào không nghe rõ cuộc nói chuyện của Thuận với vợ chồng Tú - Lành....Thế nhưng nhìn cái cách Thuận cúi mặt, gãi đầu, gãi tai, miệng cười méo mó là Hào biết Thuận đang bị vợ chồng nhà kia mắng. Lý do chắc vì Thuận xin nghỉ đột xuất......Vợ chồng Tú - Lành khá gay gắt......Ít phút sau, Thuận chạy sang, cố nở 1 nụ cười tươi : 

– Khi khì, xin nghỉ được rồi.....Về thôi ông, ông muốn đến nhà cái Trâm, tôi đi với ông.. 

[........] 

Cùng thời điểm đó, tại nhà ông Kha......Thầy Lương đã dậy từ sớm, con mèo mướp nhà ông Kha từ qua đến giờ rất quấn quýt với thầy Lương, thầy Lương đi đâu nó cũng đi theo....Bà Hồng luộc khoai dưới bếp, ông Kha cũng chuẩn bị một số đồ đạc để lát nữa còn đi thông báo, xin ý kiến các cụ trong thôn về việc làm lễ, cúng bái ngoài nghĩa địa. 

Theo như kế hoạch của thầy Lương, thầy sẽ ra ngoài khu nghĩa địa đề khảo sát địa hình cũng như xem qua địa mạch trước.....Tiếp đó sẽ tiến hành việc phá giải trấn yểm nếu có. Muốn làm như vậy thì nhất định phải có được sự đồng ý của các cụ trong thôn, bởi hiện tại nghĩa địa thôn Phượng Bãi là nơi đang cấm ra vào với bất kỳ ai. 

Vừa pha trà, ông Kha vừa trình bày : 

– Lát nữa ăn sáng xong, tôi sẽ chờ bác Lương ra đình thôn.....Bác ở đó đợi, còn tôi đi mời các cụ. Thôn này từ xưa đến nay, bất kể chuyện gì lớn nhỏ đều họp ở đình rồi xin ý kiến các cụ......Mong mọi chuyện suôn sẻ, mong bà con trong thôn được bình an... 

Thầy Lương nhẹ vuốt chòm râu bạc, đoạn đáp 

- Trưởng thôn yên tâm, chỉ cần làm đúng theo những gì tôi bảo là được.....

 

Advertisement