Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 28 : Ngôi Nhà Chứa Đầy Oán Khí….
Việt thấy toàn thân ớn lạnh sau khi nghe câu nói vừa rồi của thầy Lương. Trong lúc Việt hãy còn chần chừ thì thầy Lương áp sát lại gần, mắt nhìn thẳng vào ngũ quan của Việt.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại gần nhau, Việt có cảm giác ánh mắt của ông lão này đang nhìn thấu tận sâu tâm can Việt.
Thầy Lương hỏi :
– Cán bộ, có phải ngày hôm qua, trong nhà cán bộ đã xảy ra 1 vài chuyện dị thường hay không ? Đại loại như có sự việc diễn ra nhưng không thể nào giải thích nổi..
Việt lập tức nghĩ ngay tới buổi chiều tối ngày hôm qua, trong lúc nấu cơm vô tình đánh rơi cái đĩa, tưởng đã dọn sạch nhưng cuối cùng Việt vẫn giẫm phải khiến chân bị thương, hôm nay Việt đi giày cộm hẳn lên bởi lòng bàn chân còn băng gạc. Chưa hết, gai ốc nổi lên rần rần khi Việt nhớ lúc bé Trà đột nhiên biến mất, bẵng đi 1 lúc sau lại xuất hiện trong phòng ngủ, ngồi chơi búp bê. Cả 2 vợ chồng chỉ nghĩ con gái tinh nghịch, nấp ở đâu đó trốn bố mẹ…..Thế nhưng lúc ấy thực sự Việt đã tìm mọi chỗ có thể tìm. Rồi còn cả việc đồ ăn nhanh chóng bốc mùi hôi thối..
Hai mắt mở to, mặt đổ mồ hôi lạnh, Việt run run giọng trả lời câu hỏi của thầy Lương :
– Đúng…là..có 1…vài chuyện…lạ….Chẳng…lẽ do thứ…đó thật ư ?
Thầy Lương hối :
– Giờ cán bộ phải đưa tôi về nhà ngay. Không còn nhiều thời gian ở đây suy nghĩ đâu. Có gì trên đường đi, tôi sẽ giải thích cho cán bộ hiểu sau. Mau đi thôi…
– Vâng….vâng..- Việt vội đứng dậy.
Cả 2 bước ra khỏi phòng, trước khi đi, Việt có bàn giao lại công việc cho Thư..
– Đồng chí Thư, giờ tôi có công chuyện phải về huyện gấp. Mọi thứ ở đây giao lại cho đồng chí. Đợi khi cậu Tiếp đi xác minh về, 2 người lập báo cáo giúp tôi.
Thư hỏi :
– Thế còn mấy người kia thì sao ạ ?
Việt tiếp :
– Tạm thời cứ để họ về nhà, nhưng yêu cầu họ không được rời khỏi nơi cư trú. Đợi phía công an xác minh bằng chứng ngoại phạm. Sau khi tổng hợp xong báo cáo, cô cậu cứ quay lại trụ sở công an huyện, đợi chỉ thị tiếp theo.
– Dạ, em rõ rồi…Thưa thủ trưởng. - Thư gật đầu.
Trong lúc Việt căn dặn cấp dưới thì thầy Lương cũng đi đến chỗ ông Thìn cùng Tư.
Thầy Lương nói :
– Tư, con cùng ông Thìn về nhà trước. Giờ ta có việc phải đi cùng cán bộ Việt. Có thể ta sẽ về muộn, nghe ta nói đây. Hiện tại diễn biến đang rất phức tạp, không chỉ tên thầy bùa mà đứng sau hắn còn có kẻ khác đáng sợ hơn rất nhiều. Muốn tìm ra tung tích kẻ này và tiêu diệt hắn chưa thể làm được trong vòng ngày 1, ngày 2. Thế cho nên, sau khi mặt trời lặn, mọi người đừng đi đâu ra bên ngoài. Quanh nhà ta đã có bố trí trận pháp, nó sẽ bảo vệ được mọi người.
Tư hỏi :
– Nhưng sao thầy phải đi với công an ? Rõ ràng ông ta muốn đuổi thầy ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Khi họ chưa hiểu thì chúng ta phải có trách nhiệm giúp cho họ hiểu. Ta cũng có nhờ cán bộ Việt qua loa phát thanh thông báo rộng rãi trên toàn xã D.N, khuyến cáo tất cả bà con không nên đi ra ngoài lúc trời tối, nâng cao cảnh giác, đề phòng tên sát nhân xuất hiện. Mặc dù hắn đã hoá “Quỷ Niệm” nhưng chưa hoàn toàn biến thành quỷ, thân xác vốn dĩ vẫn chỉ là con người. Nếu bị giết, hắn vẫn chết như thường. Hơn nữa, khi bà con đóng cửa ở trong nhà, tên thầy bùa có muốn xâm phạm cũng không phải chuyện dễ. Có câu : “Đất có thổ công, sông có hà bà”. Thần linh, thổ địa tại mỗi gia đình cũng sẽ ngăn cản hắn. Chỉ cần không xuất hiện thêm người chết, không bị moi mất tim thì quá trình hoá quỷ của hắn chưa thể thành toàn.
Ông Thìn gật đầu ghi nhờ, Việt tiến đến nói với thầy Lương :
– Cụ Lương, chúng ta đi được chưa ?
Thầy Lương đáp :
– Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.
Tư cùng ông Thìn đứng nhìn thầy Lương lên xe máy của vị công an tên Việt rời khỏi trụ sở công an xã.
Tư hỏi nhỏ ông Thìn :
– Bác Thìn này, có khi nào ông kia chở thầy cháu đi xong bắt giam luôn không ?
Ông Thìn đáp :
– Mày cứ khéo lo, nhìn họ cũng nói chuyện tử tế chứ có gì đâu. Với lại muốn bắt thì người ta đã bắt luôn ở đây rồi. Thôi, đi về nhà, nếu có vấn đề gì tao sẽ nhờ thằng cháu Tân nó hỏi giúp cho.
Tư nghe lời ông Thìn, hai bác cháu cũng mau chóng trở về nhà, lúc này đã hơn 9h sáng.
[........]
Trên chiếc xe máy thẳng hướng về huyện, vị đội trưởng đội điều tra kể hết mọi sự lạ trong nhà mình tối ngày hôm qua cho thầy Lương nghe. Sau đó, Việt hỏi :
– Rốt cuộc chuyện này là sao hả cụ ?
Thầy Lương nói :
– Tôi năm nay mới 65 tuổi, chưa lên đến hàng cụ đâu. Cán bộ cứ gọi tôi là bác Lương hay cùng lắm là ông Lương thôi.
Việt tiếp :
– Cụ…nói thật hả cụ ? Nhìn cụ râu tóc bạc phơ, tôi đoán cụ năm nay ít cũng phải trên 70, gần 80 tuổi rồi chứ ? Nói cụ 65 tuổi thật khó tin…
Thầy Lương khẽ cười :
– Vâng, cái số tôi nó vất vả, lang bạt kỳ hồ, ăn gió nằm sương cũng mấy chục năm nay….Thành thử ra là bị già trước tuổi, ai nhìn cũng gọi cụ này, cụ nọ….Khà khà, chắc có lẽ bị người ta gọi là cụ nhiều quá nên ngoại hình cũng tự động thay đổi cho phù hợp hay sao ấy…
Tâm trạng bất an mà nghe ông lão nói như vậy khiến Việt cũng phải mỉm cười…
– Thế bác Lương làm nghề gì vậy ? Khi ở xã bác nói bác không phải người ở đây…
Thầy Lương trả lời :
– Tôi là người làm công việc bốc mộ. Cũng chính vì vậy nên nay đây mai đó. Nhà Thìn mời tôi về để xem qua chuyện cải táng mồ mả cho bà cụ thân sinh. Xem thì cũng xem xong rồi, đúng lúc thầy trò tôi tính tạm biệt gia chủ rời đi thì con gái nhà Thìn đột nhiên đổ bệnh. Con bé đang khoẻ mạnh bỗng lăn đùng ra ốm, mê man, người nóng sốt. Trước kia tôi cũng có học được 1 chút y thuật nên mới xin nhà Thìn bắt mạch, chẩn bệnh cho con bé. Có điều, con bé ốm không phải do bệnh thông thường, mà là bị bỏ bùa. Sau đó là tất cả những gì tôi kể với cán bộ..
Việt đáp :
– Vừa là thầy bốc mộ, lại vừa biết xem bệnh, lại còn rõ cả về bùa ngải….Chẳng trách cậu thanh niên đó cùng ông Thìn cứ gọi bác Lương đây 1 câu thầy, 2 câu thầy. Bác Lương cho tôi hỏi, lời bác nói khi nãy : Cả nhà tôi sẽ phải chết là thật sao ?
Thầy Lương thở hắt ra, đoạn chép miệng :
– Hoàn toàn là thật, tôi cũng nói luôn cho cán bộ yên tâm. Tôi làm việc này là để giúp cán bộ, không có mưu cầu gì khác, tôi cũng sẽ không lấy tiền hay bắt cán bộ phải chịu ơn mình. Thực ra, khi cán bộ đồng ý gặp tôi dù công việc bận rộn, lại thêm cái cách cán bộ ân cần, chào hỏi người dân đã đủ để tôi nhận thấy cán bộ là một người có tâm tốt. Mà thường người tốt sẽ có phúc có phần, chính vì vậy tôi không thể để cán bộ cũng như gia đình cán bộ gặp nguy hiểm. Lúc sớm tôi có nói 1 câu, chuyện tâm linh ma quỷ, tin hay không tin, cán bộ cứ tự mình trải nghiệm. Chuyện đồ ăn nhanh chóng trở nên ôi thiu đó là do âm khí trong nhà quá mạnh. “Quỷ Linh Nhi” vốn là thứ bùa ngải được luyện từ bào thai chưa được sinh ra, thế nên nó có tác động rất mạnh lên trẻ em. Khi nghe cán bộ kể về những sự lạ trong nhà, tôi dám chắc chắn, hiện tại “Quỷ Linh Nhi” đó đang bám theo con gái của cán bộ.
“ Chẳng lẽ vì vậy mà bé Trà đột nhiên có gì đó thay đổi tâm tính ? Ông lão này dù nhắc đến chuyện ma quỷ, bùa ngải thế nhưng từng câu, từng chữ đều khiến cho người ta phải tin đó là sự thật. Dù hãy còn nghi vấn, tuy nhiên mình không thể đem tính mạng của vợ con ra đánh cược được. Đành tin vào ông ấy vậy…” - Việt nghĩ trong đầu.
Thấy Việt im lặng, thầy Lương khẽ tiếp :
– Cán bộ đừng lo, chúng ta gặp gỡ thế này là do duyên sắp đặt. Nếu tôi có ý đồ khác, xin cán bộ cứ bắt giam tôi lại.
Không ngờ thầy Lương lại như có khả năng đọc được suy nghĩ của mình, Việt hạ quyết tâm :
– Bác Lương, tôi tin bác….Tôi nghĩ thông rồi, những chuyện xảy ra ở nhà tôi vốn dĩ không có liên quan gì tới bác. Bác cũng không có trách nhiệm phải giúp tôi. Chuyện an nguy của gia đình tôi xin trông cậy vào bác.
Thầy Lương đáp :
– Được rồi, sau khi về đến nơi. Tôi nhất định bày cách giúp cán bộ….
Khoảng chừng 15 phút sau, Việt chở thầy Lương về đến nhà…..Mở cửa mời thầy Lương vào. Ngay khi đặt bước chân đầu tiên vào trong nhà, thầy Lương đã nói với Việt :
– Trong nhà tà khí nồng nặc, nhìn mà xem, hoa cắm trong bình đã héo úa, rủ hết xuống. Luồng oán khí này giống hệt với luồng oán khí tôi cảm nhận được lúc đứng bên ngoài nhà cô Tỵ. “Quỷ Linh Nhi” đó sau khi cô Tỵ kia chết, cộng với việc tên thầy bùa mất đi pháp lực đã không còn kiểm soát được nó. Thật không may khi chính tay cán bộ lại đào nó lên từ bên dưới lớp tro bát hương và rước nó vào nhà….Hừm, chỉ là 1 “Quỷ Linh Nhi” vô chủ, tại sao oán niệm lại khủng khiếp đến mức độ này ?
Việt bước tới chỗ bàn uống nước ở phòng khách, bình hoa này Việt nhớ tối qua cả nhà đi ăn về qua, có gặp 1 bà cụ với gánh hoa ở bên lề đường. Còn lại 2 bó, thương bà cụ tối đêm vất vả hãy còn hoa chưa bán hết. Vợ Việt mới mua cả 2 bó, nhưng tặng lại bà cụ 1 bó bảo bà đem về nhà trưng. Còn 1 bó Châu mang về cắm trong bình. Sáng nay lúc đi làm vẫn thấy hoa còn tươi, vậy mà giờ mở cửa ra đã thấy toàn bộ hoa trở nên héo úa. Không chỉ vậy, nước trong bình còn bốc mùi thối khó chịu.
Việt hỏi :
– Thứ bùa ngải đó…..muốn làm gì vậy hả bác Lương ?
Thầy Lương trả lời :
– Nếu như tôi không nhầm thì nó đang muốn giết 1 ai đó trong ngôi nhà này…..Không, đúng hơn phải là nó đã chọn được ai là người đầu tiên phải chết…..