Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Tác giả: Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.

– TẦM BẢO –

Chap 40 : “ Trùng Tam Xa “.

“ Ò…í…e….e…e….Ò…í..e…..è..e….í…e “

“ Ối ông ơi, là ông ơi….Sao ông lại nỡ, bỏ tôi…đi thế này…hả ông ơi….Ông đợi tôi với….ông ơi…là ông ơi…”

Còn cách nhà cụ Đa 1 khoảng độ hơn chục mét, nghe tiếng khóc vật vã, ngã lên ngã xuống bên trong sân nhà cụ Đa, ông Thìn chép miệng thở dài :

– Là cụ bà Tạo, vợ của cụ Đa đấy bác ạ. Cụ Đa năm nay 79 tuổi, tính ra cụ Tạo còn hơn cụ Đa 2 tuổi, thế mà cụ Đa lại đi trước.

Thầy Lương đáp :

– Sinh lão bệnh tử, sống chết có số. Trên đời này đâu thiếu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cụ Đa 79 tuổi, mất ở cái tuổi này cũng không phải điều gì quá hối tiếc.

Đến trước cổng, tiếng kèn trống đám ma lại càng lớn hơn, đám ma khá vắng người. Chỉ có 2 bàn đang ngồi độ 5-6 người là con cái trong nhà cụ Đa. Bà con hàng xóm như nhà ông Thìn cũng đã đi viếng từ chiều. Bởi sáng nay loa xã thông báo, hiện tại hung thủ giết người còn đang lẩn trốn, chưa bắt được. Phía chính quyền yêu cầu bà con buổi tối không đi đâu ra ngoài, tránh xảy ra sự việc đáng tiếc. Có lẽ vì vậy mà đám ma cụ Đa giờ chẳng còn ai lai vãng sang chia buồn.

Lúc này đã là hơn 6h tối, bước vào trong, ông Đu con cụ Đa thấy có người thì vội đi ra đón..

– Ơ, nhà chú Thìn…..Hồi chiều vợ chồng chú sang viếng rồi mà…..- Ông Đu khẽ lấy khăn tang chấm đi giọt nước mắt, đoạn hỏi nhỏ.

Ông Thìn đáp :

– Cùng thôn, cùng xóm với nhau….Trước bố tôi còn sống, cụ Đa cũng hay sang đánh cờ. Hồi bố tôi mất, cụ Đa cũng ở bên đó tận 2 hôm cho đến khi đưa ông cụ nhà tôi ra đồng. Nghĩ vậy nên là tôi sang đây xem có gì còn phụ giúp gia đình mình. Khổ đáng tội, bà con làng xóm sợ cái thằng giết người kia nên cẩn trọng không ra ngoài khi trời tối. Bác Đu đừng trách họ nhé.

Ông Đu gật đầu :

– Tôi hiểu mà, cảm ơn chú…Chú với cụ đây vào ngồi uống nước…Mà cụ này là….

Ông Thìn giới thiệu :

– Không giấu gì bác, đây là thầy Lương….Thầy tôi mời về xem năm nay có bốc được mộ cho bà cụ thân sinh không ? Thầy ở nhà tôi mấy hôm rồi, thầy Lương giỏi lắm. Biết nhà bác có tang, nhà tôi với nhà bác cũng quen biết, tôi đưa thầy sang, trước là thắp cho cụ Đa nén nhang, sau nếu gia đình cần xem giờ giấc chôn cất hay làm lễ cúng bái gì thì thầy ấy sẽ giúp. Yên tâm, thầy không lấy tiền đâu.

Ông Đu nghe vậy thì khúm núm mời thầy Lương vào bàn ngồi, kính cẩn rót nước, xong thưa chuyện :

– Nếu được thầy đây xem giúp thì tốt quá ạ. Chẳng giấu gì thầy, nhà tôi cũng có mời thầy cúng về xem giờ, cúng bái xong xuôi hết cả. Thầy cúng nói sáng mai 6h đưa ra đồng chôn là đẹp nhất. Thế nhưng chẳng hiểu sao, từ lúc bà con tới viếng đến giờ, nhang cắm vào bát hương cứ chuyển màu đen xì.

Ông Thìn chột dạ :

– Thật…thật hả bác ? Lúc viếng tôi thấy nhang có màu vàng đẹp lắm mà ?

Ông Đu gật đầu :

– Thì nhang nhà tôi mua là nhang bà Vang bên thôn Đức Long làm mà. Nhà đó làm nhang bài, tiền vàng, giấy mã uy tín từ xưa đến nay. Tôi còn bắt thằng Đưa ( con trai ông Đu - cháu nội cụ Đa ) mang bó nhang sang trả. Nó quay về bảo, chính mắt nó thấy bà Vang thắp luôn bó nhang nó đem sang, nhang cháy tàn cuộn rất đẹp, mà tàn không hề bị đen 1 chút nào cả. Bà ấy còn mắng thằng Đưa là có khi nhà mày bị quỷ ám nên nhang mới đen như thế. Chứ nhà tao bán cho cả cái huyện này bao nhiêu năm nay chưa ai kêu cả. Cuối cùng bà ấy vẫn đổi cho bó khác….Nhưng…nhưng…

– Nhưng khi đốt lên, cắm vào bát hương nhang lại vẫn đen có phải không ? - Thầy Lương hỏi ông Đu.

Ông Đu gật như tế sao :

– Dạ…đúng đúng rồi thầy ơi….Đây, mời thầy vào trong nhà xem qua giúp tôi với ạ.

Thầy Lương đứng dậy, ông Thìn cũng đứng lên tính đi theo nhưng thầy Lương khẽ lắc đầu ngụ ý ông Thìn không nên vào. Theo chân ông Đu, thầy Lương được dẫn vào trong nhà nơi đặt quan tài của cụ Đa. Đúng như lời bà Lanh nói lúc còn ở nhà. Gia đình ông Đu hình như rất vội vàng trong việc mai táng cụ Đa.

Thầy Lương nhìn vào bát hương để ngay phía trên quan tài. Ông Đu không nói dối, nhang tàn trong bát hương tất cả đều đã chuyển màu đen. Đưa tay chạm vào tàn trong bát hương. Khẽ đưa lên mũi ngửi, thầy Lương nhíu mày, ánh mắt chằm chằm nhìn vào chiếc quan tài của cụ Đa.

Thầy Lương lắc đầu nói :

– Không xong rồi, hoạ sắp đến rồi….Mà còn là tai hoạ cực lớn, anh Đu, nhà anh bị kẻ xấu hãm hại mà không hề biết.

Ông Đu run giọng :

– Là…là sao hả thầy ? Tai hoạ là…thế…nào….?

Thầy Lương hỏi :

– Thầy nào đã xem giờ với làm lễ cúng bái cho nhà anh vậy ?

Ông Đu đáp :

– Dạ….dạ…là thầy Lập bên thôn Minh Hồng. Thầy Lập chuyên xem bói, làm lễ, cúng bái cho bà con quanh đây. Được đồn là thầy giỏi mà có tâm lắm ạ.

Thầy Lương nhíu mày :

– Anh nghe đây, không phải tự nhiên mà tàn nhang trong bát hương lại chuyển màu đen như thế này đâu. Ngửi tàn còn thấy rõ mùi tanh phảng phất. Cụ Đa năm nay 79 tuổi, vậy có nghĩa là cụ sinh năm 1926, tuổi Bính Dần. Cụ mất vào lúc mấy giờ ?

Ông Đu vội đáp :

– Dạ…Bố tôi mất lúc 9h20 phút sáng….

Thầy Lương tiếp :

– Vậy là vào giờ Tỵ….

Dứt lời, thầy Lương đưa tay bấm độn, miệng lẩm nhẩm tính toán gì đó…..Áp bàn tay lên trên nắp quan tài, thầy Lương lắc đầu :

– Tính theo cung tuổi, kết hợp với giờ mất thì khả năng đã phạm phải trùng tang….Không chỉ vậy, theo như thầy Lập kia thì phải đem chôn ngay sáng ngày mai, vào lúc 6h, có nghĩa là chôn vào giờ Mão…Hừm, Người tuổi Dần, chết giờ Tỵ lại đem chôn vào giờ Mão chính là phạm “Thiên Di”. Như vậy không tốt….Ngay bây giờ, phiền anh ghi chép tên tuổi, ngày tháng năm sinh của tất cả mọi người trong nhà ra giấy cho tôi. Nhà có tổng cộng bao nhiêu người, già, trẻ, gái, trai đều phải viết ra không được thiếu 1 ai.

Ông Đu nghe thầy Lương nói mà mặt mũi tái nhợt, mồ hôi hột cứ thế chảy xuống vầng trán đen sạm đầy nếp nhăn.

Quay trở lại bàn uống nước, ông Thìn hỏi thầy Lương :

– Bác Lương, có chuyện gì vậy ? Đã tìm ra nguyên nhân tàn hương chuyển màu đen chưa ạ ?

Thầy Lương im lặng không đáp, ánh mắt thầy chăm chú nhìn vào khuôn mặt của từng thành viên trong gia đình cụ Đa.

– Đại hoạ, đúng là đại hoạ hiện rõ trên nét mặt của từng người…

Đúng lúc ấy, ông Đu đi ra, trên tay cầm tờ giấy với cây bút mà run cầm cập…..Thầy Lương nói ông Đu kêu mấy người thợ kèn tạm thời dừng lại để nghỉ ngơi 1 chút. Dù sao lúc này cũng chẳng có ai đến phúng viếng. Đoạn dặn tiếp ông Đu bảo vợ dìu cụ Tạo vào trong buồng. Bởi những gì thầy Lương sắp nói tới đây e sẽ khiến bà cụ hoảng sợ đến thất kinh bạt vía.

Sau khi an bài mọi chuyện xong xuôi, ông Đu quay lại bàn uống nước…..Đôi mắt hấp háy, hai bàn tay đặt lên bàn mà vẫn chưa ngừng run rẩy.

Ông Đu nói :

– Đây…đây là tên họ, ngày tháng năm sinh của tất cả 6 người trong nhà tôi. Đầu tiên là mẹ tôi, sau đó đến 2 vợ chồng tôi, 2 vợ chồng thằng Đưa và cuối cùng là con trai nó……Mong….mong thầy xem giúp…

Đếm đúng 6 người, thầy Lương hỏi ông Đu :

– Có phải lúc đến làm lễ cúng, xem giờ cho cụ Đa….Thầy Lập kia cũng yêu cầu gia chủ phải ghi rõ tên tuổi, ngày tháng năm sinh ra cho ông ấy xem không ?

Ông Đu ấp úng :

– Dạ….vâng…đúng…đúng rồi….Thầy Lập bảo phải ghi rõ như vậy để còn biết ai tuổi gì, cung, căn số mệnh xung khắc ra sao với ông cụ…Tránh phạm phải điềm xấu….

Nhìn vào tờ giấy, xem rõ ngày tháng năm sinh của từng người trong nhà ông Đu….Vừa xem, thầy Lương vừa lẩm nhẩm, vừa bấm đốt từng ngón tay….Khựng lại 1 giây, thầy Lương hướng ánh mắt vào trong nhà nơi vị trí đặt quan tài.

Thở 1 hơi dài thườn thượt, thầy Lương nói :

– Nếu làm theo lời thầy Lập kia thì sẽ trùng phải tam xa…..Trong nhà này ít nhất có 5 người phải chết….

Advertisement