Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 7 : “Độc”
“Bụp”
Thầy Lương đưa tay bịt mồm Tư lại, đoạn nhìn vợ chồng ông Thìn lắc lắc đầu ra hiệu cho 2 người họ đừng la lớn. Ông Thìn ôm chặt lấy bà Lanh, hai vợ chồng run rẩy, bà Lanh mắt nhắm nghiền không dám nhìn, ông Thìn thì ngược lại, mắt mở to, ông Thìn trân trân nhìn cô gái bận bộ đồ lụa màu trắng vừa đi lướt ngang qua mặt mình.
Rõ ràng khoảng cách giữa cô gái và nhóm thầy Lương rất gần, có thể nói là gần sát nhau bởi con đường đất nhỏ hẹp, 1 bên là mương dẫn nước, 1 bên là bờ cỏ chỗ thầy Lương, vợ chồng ông Thìn cùng Tư đang đứng. Ấy vậy mà cô gái kia cứ như không nhìn thấy bọn họ, cứ vậy mà lạnh lùng lướt qua.
Khi cô gái đi khuất tầm mắt, thầy Lương mới thả tay che miệng Tư ra.
– Thầy…ơi….vừa…vừa rồi có phải….ma không ? - Tư run giọng hỏi.
Bà Lành cũng chưa kịp hoàn hồn, đôi mắt thất thần lộ rõ vẻ sợ hãi, bà Lành ấp úng :
– Là….ma đấy…..
Thầy Lương đáp :
– Không phải ma, là người bình thường. Có điều cô gái trẻ đó cũng bị bỏ bùa giống như con gái vợ chồng chị. Xem ra đêm nay người tìm tới chỗ này không chỉ có 1 mình con bé Diệp.
Ông Thìn bây giờ mới nói :
– Tôi nhận ra con bé đó. Nó là con gái là lão Bổn bên thôn Dũng Nghĩa. Không…ngờ cả con bé cũng…..
– Được rồi, không đứng đây bàn tán nữa. Phải nhanh chóng tìm đến chỗ kẻ bỏ bùa. Nếu không e là nhiều người khác sẽ bị hãm hại. Mau đi thôi…- Thầy Lương tiếp tục dẫn đường.
[.......]
Tại ngôi nhà nằm giữa khoảng đất trống nơi cánh đồng thuộc thôn Đức Long.
“Cạch”
Khẽ đẩy cánh cửa, Diệp bước vào trong. Ánh nến đỏ rực soi sáng cả ngôi nhà nom ma mị, đáng sợ đến rợn người.
– He he he, người thứ 2 đến rồi. Còn 1 người nữa.
Ngồi giữa vòng tròn những ngọn nến đang le lói ánh lửa, gã đàn ông có mái tóc dài đen nhánh xoã xuống che kín khuôn mặt, trên đầu đeo khăn đỏ buộc thắt nút về phía sau, hai chân xếp bằng, một tay khẽ xoa nhẹ lên con hình nhân vải có tóc xoã ngang vai, một tay hắn để lên trên lư hương nhỏ chơi đùa cùng làn khói trắng đang tỏa ra bay lên phảng phất.
Hắn nói Diệp là người thứ 2 bởi trước Diệp đã có 1 cố gái tới sớm hơn. Ba con hình nhân vải chính là tượng trưng cho dáng vẻ của 3 cô gái tìm đến trong đêm ngày hôm nay. Con hình nhân ngồi chính giữa với mái tóc thả ngang vai là Diệp, con bên cạnh với mái tóc tết 2 bên là cô gái đến trước Diệp, con cuối cùng với mái tóc buộc đuôi gà vẫn chưa xuất hiện.
“Cạch”
Cánh cửa lại được mở ra, cô gái thứ 3 cũng đã đến.
– Hơ…hơ…hơ…..Đến đủ rồi, wow, đêm nay thật tuyệt vời. Cả 3 nữ nhân đều rất xinh đẹp. Chẹp chẹp, chẳng bù cho 2 ngày trước, ai dám nghĩ con mụ ấy già như thế mà vẫn còn trinh nguyên chứ. Coi như hôm nay ta được bù đắp rồi….He he he.
Khi 3 cô gái đã tập trung lại 1 chỗ đứng trước mặt gã…..Lúc này gã nhanh chóng đứng dậy. Tiến về chỗ 3 cô gái, hắn vén mái tóc che khuôn mặt, xuýt xoa, liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng, khát dục. Trong 3 người thì Diệp xinh đẹp hơn cả, do đó ngay khi Diệp tới, hắn đã nhắm sẽ lựa chọn Diệp để giở trò tà đạo đầu tiên.
– Hê hê hê, ta sẽ “ăn” em ngay bây giờ.
Hai bàn tay đen đúa với lớp da loang lổ những chấm chàm có màu tái nhợt của gã mơn trớn từ vùng eo, mân lên đến ngực rồi chạm vào lưng và dừng lại nơi bờ vai. Gã hít hà phần gáy, đoạn lè lưỡi liếm vào cổ Diệp.
“Roẹt”
Nhưng vừa liếm xong thì ngay lập tức gã giật mình, hoảng sợ giật cả người lùi về phía sau, lưỡi hắn lè ra, nét mặt đau đớn. Có vẻ như cơn đau càng lúc càng dữ dội khiến hắn quằn quại, hai tay cứ thế cào vào lưỡi rồi cào tiếp xuống cổ họng như muốn xé rách lớp da bên ngoài.
– Ư….ư….đau quá…..ngứa quá……Chuyện….quái quỷ…gì thế này…..
Gã lăn lộn dưới nền nhà, lăn cả vào những cây nến đang cháy, dưới ánh lửa có thể nhìn rõ phần da của hắn dần chuyển sang màu đỏ ửng, những vết đỏ cứ thể nổi lên như người bị mề đay. Hình nhân, bát sứ, lư đồng đổ lăn lông lốc. Càng gãi lại càng ngứa như muốn phát điên, phát dại. Hắn dùng cả lửa để đốt những vết đỏ ngứa trên người mà cũng chẳng ăn thua.
Đúng lúc này, thầy Lương cùng Tư và vợ chồng ông Thìn đẩy cửa chạy xộc vào trong nhà. Nhìn cảnh tượng trước mặt, vợ chồng ông Thìn không khỏi bàng hoàng. Dưới nền nhà là 1 gã ăn mặc kỳ quái đang tự hành hạ bản thân bằng cách cào xé, lấy lửa đốt da, đốt thịt. Bà Lành vội ôm lấy con gái, vừa gọi tên Diệp, bà Lành vừa kiểm tra xem con gái có bị thương tích ở đâu không ? Thế nhưng dù gọi sát tai nhưng Diệp vẫn như người mất hồn chẳng mảy may đáp lại.
Thầy Lương nói :
– Mau đưa cả 3 cô gái ra ngoài….Việc ở đây để cho ta lo liệu.
– Nhưng mà thầy ơi, sao con gái tôi vẫn không có phản ứng gì vậy ? - Ông Thìn hỏi.
Thầy Lương đáp :
– Cứ đưa bọn trẻ ra ngoài trước đã. Đừng lo, tôi đã có cách.
Vợ chồng ông Thìn cùng Tư, mỗi người dìu 1 cô gái ra khỏi nhà.
“ Vù….ù….ù “
“ Rầm “
Gió từ đâu thổi đến làm cánh cửa đóng sầm lại đột ngột. Còn lại 2 người, thầy Lương nói :
– Nhà ngươi đã làm hại bao nhiêu người rồi ?
Mặc dù đau như muốn chết đi sống lại, nhưng kẻ bỏ bùa các cô gái vẫn cố thều thào trả lời thầy Lương. Bởi hắn biết, cao nhân khiến hắn trong phút chốc trở nên thân tàn, ma dại như thế này chính là ông lão đang đứng trước mặt hắn…
– Dạ….tổng cộng là 10….người….ạ…- Gã đáp.
Lồm cồm bò tới, hai tay bám lấy chân thầy Lương, gã rên rỉ, phần da thịt bị chính tay hắn cào rách đang tứa máu, miệng chảy dãi, gã cầu khẩn, van nài :
– Cao nhân đại xá, làm…ơn tha cho tôi…..Tôi….biết…sai rồi…..Đau quá….ngứa quá…..
Thầy Lương nghiêm giọng :
– Đã biết như vậy sao còn không mau chóng giải bùa cho những người bị ngươi hãm hại. Chẳng lẽ còn đợi ta ra tay ?
Gã chắp tay, cúi đầu lạy thầy Lương :
– Cao nhân….nếu…làm như vậy….khác nào….huỷ đi….thành quả tu tập của….tôi trong suốt những năm qua…..Cao nhân…chỉ…cần ngài…tha cho tôi…..Tôi sẽ….nói cho ngài biết 1 bí mật đã tồn tại hàng trăm năm tại….vùng đất này……Với khả năng của ngài….nhất định sẽ thành công….tìm ra….nó….
“Soạt….sột….sột “
Vừa nói, gã vừa gãi, lúc này gã đã gãi vào đến phần thịt đỏ toét cả máu….Thầy Lương vẫn kiên định :
– Tu tập ư ? Ngươi tu luyện thứ bùa phép tà đạo, hãm hại người khác mà cũng dám mở miệng nói ra 2 từ “tu tập” sao ? Không sợ những việc làm của ngươi bị trời phạt, sét đánh à ? Ta không phí lời với ngươi nữa, nói cho ngươi biết, cơ thể ngươi đã trúng phải “độc dược” một loại “độc” vô hại với người bình thường nhưng lại phản ứng rất mạnh với những kẻ thân mang tà khí, tâm niệm độc ác. Càng ác thì khi trúng độc lại càng đau đớn. Chỉ có ta mới có thuốc giải, trong vòng 2 canh giờ nếu không được uống thuốc giải độc, ngươi sẽ ngứa đến mức cạo cả xương tủy vẫn chưa thỏa mãn được cơn đau ngứa. Kết cục chỉ là cái chết, nghĩ thử xem, huỷ đi thứ thành quả xấu xa, tà đạo đó hay chịu mất mạng ? Tùy ngươi lựa chọn, nói thêm cho ngươi biết, như thế này đã là quá nhân từ với ngươi rồi. Ta có thể tự mình làm điều đó nhưng vẫn muốn cho ngươi 1 cơ hội giảm bớt tội nghiệp.
Lời thầy Lương như tiếng sấm bên tai gã thủ ác, hắn biết thầy Lương không hề nói dối. Chỉ mới 1 lúc mà hắn đã như muốn dùng dao xẻo đi từng miếng thịt do cơn ngứa đã thấm vào tận xương tuỷ, có cảm giác như hàng nghìn, hàng vạn con giòi đang bò lúc nhúc trong da thịt, xương cốt.
– Tôi…..đồng ý……Chỉ mong cao nhân…..giữ lời…..ban cho thuốc…giải độc……
Dứt lời, hắn vén mái tóc dài loà xoà, chẳng mất bao lâu, hai tay của hắn đã tìm ra 1 sợi tóc có màu đỏ như máu nằm lẩn khuất trong mớ tóc đen hỗn độn…
“ Phựt “
– A……A………A………
Sau khi giật mạnh khiến sợi tóc đứt lìa khỏi da đầu, gã ngửa mặt lên trần nhà hét lên một tiếng thất thanh. Đoạn hộc máu mồm, gục cả người xuống đất…