Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 299
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 299 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Trời ạ, chúng mình vừa thấy gì thế? Vậy mà lại đi cùng cậu Trần của Kim Lăng!”
“Anh Phong, chuyện này là thật hay giả thế?” Các cô gái ầm ĩ hỏi Dương Phong.
“Đương nhiên là thật rồi! Sao anh có thể lừa gạt các em được, chẳng qua cậu Trần từ trước đến nay vốn khiêm tốn, tụi anh cũng mới biết được thân phận của cậu ấy không lâu!” Dương Phong cười nói.
“Chẳng trách, vừa rồi đi với anh Trần Nam vẫn luôn cảm thấy anh ấy rất thu hút, thì ra anh ấy là cậu Trần của Kim Lăng!” Mọi người cười nói.
Trung tâm đề tài sau đó đương nhiên xoay quanh Trần Nam.
Dương Phong định dẫn các em gái đi dạo một số thư viện trong khuôn viên trường trước, mấy chỗ hồ bơi, sau đó tới khu văn hóa trong khuôn viên trường.
Đi dạo một lát, mấy nữ sinh đã đi không nổi nữa.
Dù sao đại học Kim Lăng thật sự rất lớn.
“Không được, em phải nghỉ ngơi, khát quá!” Mấy nữ sinh kêu rên liên tục.
“Khát à, vậy dễ thôi, anh đi mua nước uống cho các em!” Dương Phong nói.
“Anh cũng đi nữa!” Lý Cảnh Hiên thấy mình ở lại chỗ này rất xấu hổ, thế là cũng đi theo Dương Phong.
Siêu thị gần nhất cách đây cũng tầm bảy tám phút.
Dương Phong mua sáu chai hồng trà, vừa đi với Lý Cảnh Hiên từ trong siêu thị đi ra đã nhìn thấy ngoài cửa siêu thị, không biết từ lúc nào đã có hai chiếc xe sang hiệu Maybach.
Mà trước cửa xe có bảy tám thanh niên đeo kính râm đang nhìn chằm chằm Dương Phong và Lý Cảnh Hiên.
Thấy hai người đi ra, bảy tám thanh niên kia ngăn hai người lại.
“Mấy người làm gì đấy?” Dương Phong hỏi.
“Đi với chúng tôi đến bên kia một chuyến!”
Thanh niên cầm đầu, tóc dài còn đeo kính râm giống như con gái, nhưng khí chất lạnh lùng kia lại làm cho người ta có chút không rét mà run.
Giờ phút này, hắn chỉ một chỗ tường vây phía sau siêu thị, lạnh lùng nói.
“Đến đó làm gì, chúng tôi đâu quen biết mấy người!” Lý Cảnh Hiên nói.
Nói xong Lý Cảnh Hiên và Dương Phong liền định đi.
Thanh niên tóc dài thoáng cái nắm lấy bả vai Lý Cảnh Hiên.
Những người phía sau bao vây đè Lý Cảnh Hiên và Dương Phong lại, kế đó ấn vào trong tường vây phía sau.
Người trong siêu thị đương nhiên rất nhiều, khi trông thấy cảnh tượng này đều là có chút ngây người.
Dù sao trước mắt chính là xe hiệu Maybach đó, mà những người này thoạt nhìn không giống người sành sỏi bình thường.
Cho nên không ai dám chọc hết, ngay cả chụp ảnh cũng không có.
Mười phút sau.
Đám người này mới lắc cổ từ phía sau tường vây đi ra.
Kính râm cầm đầu tóc dài kia dùng khăn giấy lau máu tươi trên tay, tiếp theo ném tờ khăn giấy đó sang một bên.
Một đám người đều đi tới bên siêu thị.
Đứng trước mặt một nữ sinh đang duỗi lưỡi liếm kem, cười khanh khách kia.
“Cô hai, giải quyết xong rồi!” Tên tóc dài thản nhiên nói.
Dường như nói chuyện với ai thì giọng nói của hắn ta đều vô cùng lạnh lùng.
“Ha ha, anh Trường Mao vất vả rồi, chỉ là đáng tiếc, cơ sơ ngầm em cài bên cạnh bọn họ đã sớm về báo rằng bảo các anh không được ngăn cản Trần Nam, mẹ nó, thật sự là khó chịu!”
Nữ sinh trước mắt không phải Dương Lộ thì còn có thể là ai.
Đừng nhìn Dương Lộ mới đến trường một ngày, nhưng bên cạnh cô ta đã có không ít tiểu muội.
Hơn nữa tung hoành ngang dọc ở trường học, ai cũng không dám chọc vào.
Chỉ vì lúc mới khai giảng, Dương Lộ đã mang theo đoàn xe đến trường, vô cùng cao cấp.
Mọi người trong trường đều sợ cô ta.
“Không vất vả, làm việc cho đại tiểu thư, nhị tiểu thư là vinh hạnh của chúng tôi!” Tóc dài nói.
“Được, vậy các anh trở về trước đi, tùy thời chờ điện thoại của em!”
Dương Lộ xua tay, sau đó liếm kem dẫn theo người rời đi.
Phía bên kia.
“Ôi chao, sao lâu thế, anh Dương Phong và anh Bân vẫn chưa về sao?” Các nữ sinh thấy quái lạ hỏi.
“Ai biết được, hơn hai mươi phút rồi, nếu không thì chúng ta đi tìm họ đi?”
“Được!”
Đúng lúc này.
Một nữ sinh chạy về phía Dương Như Linh.
Nhìn lại hóa ra là bạn cùng lớp, ở ký túc xá bên cạnh.
“Như Linh, không tốt! Vừa rồi lúc tới đi siêu thị mua đồ trông thấy anh trai cậu bị người ta chặn đánh!”
Hiển nhiên nữ sinh này biết Dương Phong, hơn nữa cô cũng có mặt ở đấy.
“Sao?” Dương Như Linh chấn động: “Bây giờ anh trai tớ đang ở đâu?”
“Đi theo mình!” Các cô gái chạy qua.
Vừa chạy qua đó quả nhiên trông thấy anh Dương Phong và anh Bân đang nằm trên đất, còn chảy không ít máu.
“Anh!”
“Như Linh, anh không sao cả, cơ mà đám người này thật tàn nhẫn!”
Dương Phong cũng là một người đàn ông, không ít lần đánh nhau.
Hồi tưởng lại một màn vừa rồi, Dương Phong vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đám người này vừa tới lập tức động thủ, Dương Phong và Lý Cảnh Hiên vừa định đánh trả thì đã bị tên tóc dài kia nhấc bổng lên bằng một tay.
Chỉ một cước, Dương Phong liền cảm giác trời tối sầm lại.
Lý Cảnh Hiên cũng vậy, không chống đỡ được một quyền của người ta.
Sau đó là một trận đánh tàn nhẫn.
“Ai đánh? Em sẽ gọi cảnh sát!” Dương Như Linh khóc nói.
Nhưng mà đã bị Dương Phong nắm lấy tay: “Gọi điện cho lão Trần, hình như đám người này nhằm vào lão Trần nên mới tới đây!”
“Được, em gọi ngay đây!” Dương Như Linh khóc nói.
…
“Trịnh Nhật Kim, không, hiện tại nên gọi tổng giám đốc Trịnh nhỉ, ha ha, chúc mừng, hiện tại trở thành tổng giám đốc quán bar mới phát triển ở núi Vân Mông rồi!”
Vào lúc này, trong bãi đỗ xe dưới lòng đất của một khách sạn.
Lý Khải Trạch đang bước ra ngoài với Trịnh Nhật Kim sau bữa ăn.
Hiện tại thì sao, bởi vì quan hệ giữa Trịnh Nhật Kim và cậu Trần, thế địa vị cũng tăng cao rất nhanh, bây giờ xem như ngang hàng với Lý Khải Trạch.
Cũng là bà lớn rồi.
Một hai tháng nay, Kim Lăng thay đổi vô cùng lớn, mấy cửa hàng trên núi Vân Mông, có cửa hàng đã bắt đầu chính thức bán trước.
“Tổng giám đốc Trịnh gì cứ, giám đốc Lý vẫn cứ gọi em là Tiểu Trịnh đi!” Trịnh Nhật Kim cười nói.
“Tiểu Lý, cậu lái xe đưa tổng giám đốc Trịnh về đi!”
Phía sau Lý Khải Trạch còn có năm sáu vệ sĩ mặc áo đen, anh ta thản nhiên nói.
Tiểu Lý lập tức nghe theo.
Kết quả đợi ước chừng năm sáu phút cũng không ra được, không hề có động tĩnh.
“Chuyện gì thế?” Lý Khải Trạch hỏi.
Hai vệ sĩ đi đến góc nhìn.
“A!”
Một người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lập tức khiến Lý Khải Trạch cảnh giác đang muốn xông qua.
Lúc này, mấy chiếc Maybach lao ra, trước sau chặn hai đầu của bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Chặn đường của Lý Khải Trạch và Trịnh Nhật Kim.
Sau đó, từ trên xe có rất nhiều người mặc đồ đen đeo kính râm bước xuống.
Mà cầm đầu, chính là thanh niên đeo kính râm tóc dài kia.
Gương mặt hắn cực kỳ trắng, thậm chí hoàn toàn có thể dùng từ trắng bệch của người chết để hình dung.
Nhìn qua càng giống như từng sợi sương trắng.
“Mẹ kiếp! Thú vị, đúng là thú vị, ở Kim Lăng còn chưa có ai dám làm thế với Lý Khải Trạch tôi đâu, trông các ngươi đều là kẻ lạ mặt, người ở đâu đấy?” Lý Khải Trạch bình tĩnh châm một điếu thuốc.
Dù sao cũng là tay đấm số một dưới trướng Lý Chấn Quốc cộng thêm từng là vệ sĩ, Lý Khải Trạch đã thấy qua hết sự đời.
Mà thanh niên tóc dài kia hờ hững chỉ vào Trịnh Nhật Kim: “Cô tên Trịnh Nhật Kim đúng không? Đi với chúng tôi!”
Mà Lý Khải Trạch thì sao, thấy thanh niên này đúng là hết sức kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý tới lời nói của mình.
Anh ta lập tức ra hiệu cho hai thủ hạ.
Hai gã thủ hạ lập tức nhào tới, kết quả còn chưa tới trước mặt đã bị người phía sau tên tóc dài xông lên cho một đạp ngã xuống đất.
Lý Khải Trạch ngẩn ra, ném điếu thuốc xuống đất.
“Có bản lĩnh đấy, cơ mà muốn Trịnh Nhật Kim đi theo chúng mày, vậy trước tiên phải qua ải của Lý Khải Trạch tao đã!”
Nói xong, Lý Khải Trạch trực tiếp phi thân lên lao tới đấm vào mặt tên tóc dài.
Ầm!
Một tiếng nặng nề vang lên.
Trịnh Nhật Kim trông thấy Lý Khải Trạch vọt tới trước mặt tóc dài bỗng dưng bất động, sau đó hai chân anh ta mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống.
Lúc này mới lộ ra nắm đấm nện thẳng vào phía trước anh ta của tên tóc dài kia.
Lý Khải Trạch cảm thấy trước mặt mờ ảo xoay vòng vòng, trong miệng không ngừng chảy máu.
Vẻ mặt anh ta hiện lên sự khó tin, nhưng vẫn cố hết sức giơ cái tay run rẩy kia kéo cổ áo tên tóc dài.
Cúc áo bị đứt ra, Lý Khải Trạch liền nhìn thấy trên ngực tên kia có in một chữ: Long.