Chap 65 : Những Người Có Liên Quan…
– Túi gì vậy ? - Điền hỏi.
Đứng trước ông Kha, Điền cùng 2 người dân quân tự vệ….Thượng úy Mạnh cầm cái túi nhỏ trong tay, đoạn đáp :
– Có mọi người ở đây làm chứng, bây giờ chúng ta sẽ xem xem bên trong túi vải này có chứa đựng thứ gì.
“ Cục…cục…cộc “
Cầm cái túi đổ ra lòng bàn tay, Mạnh và ông Kha nheo mắt nhìn, không giống với những gì mà họ đang suy nghĩ..
– Là đá sỏi ? Sao lại cho đá vào túi ? - Điền nhón lấy 1 cục đá đưa lên nhìn xong thắc mắc.
Đúng vậy, đồ bên trong túi toàn bộ đều là đá sỏi, không phải vàng như lời kể của Lân…..Ông Kha nhìn Mạnh ấp úng :
– Sao…lại là đá…?
Mạnh đáp :
– Ngay cả cậu Lân, người đi cùng với Chuẩn cũng chưa nhìn thấy bên trong túi là thứ gì, vàng cũng chỉ là suy đoán….Thế nên không ngoại trừ khả năng, chẳng hề có vàng nào cả..
Điền ngơ ngác không hiểu Mạnh và ông Kha đang nói gì…
– Vàng ư ? Hai người nghĩ trong túi này có vàng sao ? - Điền hỏi.
Mạnh bỏ những viên đá sỏi vào lại túi vải, nhìn quanh ngôi nhà 1 lượt, nhìn xuống thi thể Chuẩn đang nằm dưới đất.
Mạnh nói với Điền :
– Mới 1 buổi sáng đã có thêm 2 người chết….Sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta. Cần phải làm báo cáo gửi lên công an huyện, yêu cầu trợ giúp….Thi thể chết ngoài nghĩa địa thôn Phượng Bãi sáng hôm nay đã có thông tin gì chưa ?
Điền trả lời :
– Có rồi anh ạ, với sự phối hợp cùng công an viên các thôn lân cận, đã xác minh được danh tính người chết….Người này tên Ngô Đình Xạ, là dân thôn Phượng Nghĩa, sống 1 mình, không có vợ con, bố mẹ cũng đã qua đời từ lâu và nghề nghiệp của người này là làm thầy bói. Qua khám nghiệm sơ bộ thì thấy phía sau gáy của nạn nhân có 1 vết bầm lớn, tụ máu, vết thương có hơi hở miệng….Giống như bị gây ra bởi 1 đồ vật có cạnh sắc. Đây rất có thể là nguyên nhân dẫn đến tử vong….Vẫn đang chờ kết quả chính thức từ…..
Điền đang nói dở thì Mạnh ngắt lời :
– Được rồi, Điền, cậu ở lại thôn Phượng Bãi, kết hợp với các đồng chí công an viên của các thôn lân cận cùng lực lượng dân quân tự vệ bảo đảm an toàn, trật tự cho bà con…..Ngay sau đây tôi sẽ lên huyện để xin ý kiến chỉ đạo.
Nhìn ông Kha, Mạnh tiếp :
– Bác Kha, trước mắt những thông tin này chưa nên công bố hay thông báo với bà con trong thôn….Tránh khiến mọi người sợ hãi….Đợi lực lượng công an huyện tới, khi đó sẽ có phương án.
Ông Kha ấp úng đáp :
– Tôi….tôi biết rồi…..
Mạnh gật đầu :
– Điền, cậu ở lại đây cố gắng chỉ đạo mọi người, tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể….Tôi đi đây. Bác Kha, cảm phiền bác dẫn cháu về nhà bác để lấy xe máy.
Dứt lời, Mạnh cùng ông Kha rời khỏi nhà ông Nhẻm……Thấy chồng hớt hải quay về cùng khuôn mặt lo lắng, ánh mắt hoảng sợ…..Lại thấy đồng chí công an vội vã lấy xe máy phóng đi, bà Hồng tiến lại gần chồng, vừa vỗ nhẹ vào vai ông Kha, còn chưa kịp hỏi gì đã thấy ông Kha giật bắn người…
– Này, ông làm sao thế ? Sao nhìn mặt ông cứ như không còn giọt máu nào vậy ? - Bà Hồng hỏi.
Từ sáng tới giờ bà Hồng ở nhà băm rau cho lợn, chưa ra đường nên không hề hay biết trong thôn lại có người chết….Không chỉ 1 mà còn tận 2 người….Không muốn vợ lo lắng, ông Kha đáp :
– Không…không có gì đâu….Mà này, tạm…thời bà đừng…có đi đâu nhé….Ở nhà thôi, nhà có gì ăn nấy, rau luộc chấm muối hột cũng xong….Đừng đi đâu cả…Nhớ…đấy…
Bà Hồng nghe vậy thì lại càng tò mò, bà gặng hỏi chồng :
– Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì…..Hình như từ sáng tới giờ, lúc ông đi khỏi nhà sau đó tôi thấy bên ngoài ồn ào mà bận băm rau lợn nên chẳng đi xem được….Lại có chuyện gì hả ông ? Ông phải nói thì tôi mới biết mà cẩn thận được chứ ?
Ngẫm nghĩ làm sao, ông Kha quyết định nói với vợ, mà không nói thì trước sau gì bà Hồng cũng biết…..Ghé tai vợ, ông Kha thì thào :
– Sáng nay, trong thôn mình lại có thêm 2 người chết….Trong đó có 1 người là người bên thôn Phượng Nghĩa, người còn lại là thằng Chuẩn, con nhà Hiền - Xây….Tối qua tôi vừa mới gặp nó xong mà vừa rồi đã thấy nó treo cổ chết trong nhà tay Nhẻm…
Bà Hồng tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc :
– Ông…nói gì cơ…? Lại có 2 người chết….Thằng Chuẩn….treo…cổ trong nhà….ông Nhẻm…Sao….lại….thế được…
– Suỵt, bé bé cái mồm thôi…..Nó là như thế đấy, mới có 3 ngày mà đã 5 người chết. Mà toàn chết kiểu gì đâu….Chưa hết, lý do chính mà tôi nói bà ở nhà, đừng ra ngoài là vì trong thôn hình như…có kẻ giết người..
–GIẾT NGƯỜI Á….? - Bà Hồng hét lên.
Ông Kha vội lấy tay bịt miệng vợ lại, đoạn cau mày gằn giọng :
– Đã bảo bé cái mồm thôi….Tôi cũng không chắc. tuy nhiên, trong lúc mấy anh công an nói chuyện với nhau, tôi nghe lỏm được là như vậy. Chuyện này không đơn giản đâu, thế cho nên bà đừng có mà bép xép nói với người khác…..Ở yên trong nhà, đừng có đi đâu cả. Thôn Phượng Bãi bây giờ rối ren, nhiều vấn đề lắm. Mà thôi. giờ tôi phải ra ngoài đó xem tình hình thế nào….Bà ở nhà nhé.
Bà Hồng kéo tay chồng :
– Ông này, hay là ông cũng ở nhà đi….Chuyện người chết để công an họ lo, ông ra đó biết gì mà tham gia, rồi nhỡ may xảy ra chuyện lại chỉ khổ mẹ con tôi thôi…Bảo các cụ với bà con cho ông thôi cái chức trưởng thôn. Trước đây không sao, tôi vẫn để cho ông làm cái việc ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng này….Bây giờ nhiều chuyện đáng sợ quá, ông cứ đi đi về về, chẳng được cái gì chỉ tổ rước họa vào thân…..Ông nghe tôi, thân mình mình không lo, cứ đi lo bao đồng.
Ông Kha không phải là không nghĩ đến chuyện này, đúng ra sau khi chôn cất cha con nhà ông Nhẻm xong, ông Kha cũng có suy nghĩ từ bỏ cái chức trưởng thôn. Trên bị các cụ đe, dưới thì bà con càu nhàu. Thế nhưng trong lúc này mà bỏ rồi biết ăn nói làm sao, lúc cả thôn đang hoang mang, rối bời mà xin nghỉ thì hèn quá. Thành ra ông Kha vẫn cố gắng gồng gánh.
Thở dài, ông Kha đáp :
– Hầy, giờ có xin từ cái chức trưởng thôn cũng vẫn phải đi bà ạ….Trước giờ tôi là trưởng thôn, công an có việc gì họ sẽ tìm tôi để hỏi. Chưa kể đến 2 trong 3 người chết mới đây, tôi cũng là người phát hiện ra đầu tiên. Kiểu gì chẳng phải làm chứng với trình báo….Thú thật với bà là tôi cũng sợ lắm, sống đến ngần này tuổi mới nhìn thấy những cảnh tượng kinh dị, đáng sợ như vậy….Đêm nằm ngủ còn giật mình thon thót. Nhưng biết phải làm sao, các cụ tin tưởng, bà con tín nhiệm, giờ tôi mà thôi khác gì phụ lòng của họ…..Cố cũng mười mấy năm nay, cố thêm chút nữa vậy. Sống chết có số, mình không làm ác chẳng lẽ ông trời lại hại mình. Nghĩ thế để tiếp tục bà nó ạ…
Biết tính chồng, bà Hồng cũng chẳng khuyên thêm, chỉ thở hắt ra, lắc đầu ngán ngẩm :
– Tùy ông, ông muốn làm gì làm…
Đoạn bà Hồng đi xuống bếp với nồi cám lợn đang bốc khói nghi ngút…..Ông Kha nhìn theo mà thương vợ. Bao năm qua vợ ông tần tảo sớm hôm, hết nuôi con lại đến nuôi lợn, bận bịu đủ các công việc trong nhà để ông có thời gian lo việc trong thôn.
Dắt cái xe đạp ra khỏi cổng, ông Kha tự nhủ với lòng :
“ Thôn Phượng Bãi mà qua được cái nạn này, mọi chuyện yên bình thì mình sẽ thôi cái chức trưởng thôn, ở nhà chăn lợn. “
Vừa ra đến đầu ngõ, ông Kha thấy Hào cùng Tín chạy vội tới…..Có vẻ như cả 2 đang tính vào nhà tìm ông Kha.
Thấy ông Kha, Hào hớt ha hớt hải, miệng nói lớn :
– Bác Kha….Bác Kha ơi……Không xong rồi, thằng Lân……Thằng Lân nó…..nó…..Hộc…hộc…..
– Thằng Lân làm sao ? - Ông Kha gặng hỏi….
Hào chạy mệt quá nên thở hồng hộc, Tín thay Hào trả lời câu hỏi của ông Kha :
– Thằng Lân…..đâm chết…người rồi….