Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 6 - Cải Táng (Trường Lê)

Chap 66 : Lời Đồn Đại. 

Ông Kha thảng thốt, nét mặt bàng hoàng, miệng ấp úng hỏi lại : 

− Tín....mày vừa...nói..gì cơ ? Thằng Lân...đâm...chết người...? 

Cả Hào lẫn Tín gật đầu cùng lúc, Hào đáp : 

– Vâng, chính mắt bọn cháu nhìn thấy...Nó đâm cô Tình ngay trên đường...Không biết nó bị làm sao nhưng nhìn nó không bình thường chút nào cả. Đâm xong nó còn rú lên cười, luôn miệng nói : “ Vàng của tao, vàng của tao 

Ông Kha giật mình khi nghe người bị đâm là cô Tình....Một người cũng có liên quan đến việc Chuẩn và Lân mò đến nhà ông Nhẻm tìm vàng. Mặt mũi thất thần, ông Kha đổ mồ hôi lạnh khi nhận ra dường như tất cả những ai có liên quan đến bố con ông Nhẻm đều gặp chuyện....Nói đúng hơn là những người từng tiếp xúc với thứ được gọi là “Vàng” đều chẳng tốt lành gì. 

- Vậy....cô Tình đó chết...rồi ư ? - Ông Kha hỏi. 

— 

Hào trả lời : 

Advertisement

— 

Máu chảy nhiều lắm, bà con đưa cô Tình lên bệnh xá rồi....Nhưng cháu nghĩ không cứu được.. 

Ông Kha hỏi tiếp : 

– Vậy còn thằng Lân thì sao ? 

Tín nói : 

– Thằng Lân trốn rồi bác ạ....Không bắt được nó, nói đúng hơn là chẳng ai dám đuổi theo bắt nó cả...Nó chạy về cuối thôn. 

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.....Còn chưa đến 11h trưa mà mọi thứ rối tung hết cả lên. Người chết ngoài nghĩa địa, người treo cổ chết, người thì phát điên, người bị đâm.....Thôn Phượng Bãi đang bị bao trùm bởi một màn sương u ám với những cái chết dị thường, những sự việc kinh hoàng mà không biết phải bắt đầu giải quyết từ đâu. Ông Kha đưa Hào và Tín đến báo cáo với Điền, cũng là người phụ trách chỉ đạo trong lúc thượng úy Mạnh vắng mặt. 

Trên đường đi, ông Kha có nói cho Hào và Tín nghe chuyện Chuẩn đã treo cổ chết trong nhà ông Nhẻm....Nghe xong, Hào xin phép về nhà, không dám đi cùng ông Kha nữa...Tín cũng chột dạ, thế nhưng công an yêu cầu Tín đến để lấy lời khai bởi theo như lịch trực gác thì Tín chính là người trực ngay sau ca của Lân và Chuẩn. Và điều này rất có thể có liên quan đến việc thầy bói Ngô Đình Xạ tử vong bên ngoài khu vực nghĩa địa thôn Phượng Bãi vì theo dự đoán sơ bộ thì thầy bói Xạ chết vào lúc đêm về sáng ngày hôm nay. Mặc dù Tín luôn miệng khẳng định đêm hôm qua mình ngủ ở nhà vì lúc 12h trời mưa lớn, Tín không đi trực. 

Advertisement

[........] 

11h15 phút trưa cùng ngày.....Tại thôn Phượng Nghĩa, tin thầy Xạ chết ở nghĩa địa thôn Phượng Bãi đã lan truyền về đến Phượng Nghĩa. Đường trong, ngõ ngoài bà con dân thôn Phượng Nghĩa đang bàn tán xôn xao về thông tin này... 

– Này...này chú Tư, biết gì chưa ? 

– Anh Sinh, có chuyện gì vậy ? 

– Lão thầy bói ở thôn ta nghe đâu bị chết bên thôn Phượng Bãi rồi chú ạ.... 

a.... 

– Thật hả anh ? Mà sao chết, sang đó cúng bái, xem bói nên bị người ta đánh chết à ? 

- Chưa rõ nguyên nhân, chỉ biết là chết trong nghĩa địa thôn Phượng Bãi....Công an với dân quân bên thôn mình được điều động sang bên đó cả rồi. 

Phượng Nghĩa......Ở các quán nước ven đường người ta cũng kháo nhau đủ thứ chuyện... 

– Lão Xạ chết thì không biết tụi âm binh lão nuôi có thoát ra phá làng, phá xóm, ám hại dân mình không nhỉ ? 

– Ôi dào, dăm ba cái chuyện âm binh, ma quỷ lòe người mà cũng tin.....Sợ cái chó gì.. 

– Ấy chết, anh Thạch đi xa mới về còn nhiều chuyện chưa tỏ, nhưng không tin thì cũng đừng nói bậy kẻo họa từ miệng mà ra....Việc lão Xạ nuôi âm binh, trồng cả 1 vườn ngải là sự thật đấy....Không tự nhiên mà mấy năm nay người từ khắp nơi đổ về tìm lão nhờ xem bói, làm bùa, cúng kiếng cho đâu. 

Người khác nói để vào : 

– Ừ, nhà Bẻm nói tôi mới nhớ, tôi còn nghe nói lão Xạ ngày trước cùng bố mẹ trốn sang bên Campuchia, sau bố mẹ lão chết cả, còn lão học được mấy ngón nghề làm bùa, làm phép bên đó....Vậy nên về thôn mấy năm nay mới mở xem bói đấy. 

Người đàn ông báng bổ khi nãy nhếch mép cười nhạt : 

Toàn các bố nghe hơi nồi chõ, đã nhìn thấy âm binh, đã thấy lão nuôi ngải, sên bùa như nào chưa mà cứ nhặng hết cả lên....Phàm mấy thằng làm thầy bói, thầy bùa toàn bọn ăn tục nói phét, lừa đảo. 

Ông chủ hàng nước nói khẽ : 

– Anh Thạch nói thế không đúng đâu....Có những cái đầu cứ phải không nhìn thấy là không có. Chứ mà âm binh, ma quỷ ai cũng thấy được thì còn gọi gì là âm binh, ma quỷ. Tôi thì thú thật là cũng chưa từng thấy ma quỷ, âm binh....Nhưng người sắp chết được tay Xạ ấy cứu sống khỏe mạnh trở lại thì tôi thấy rồi. Nói đâu xa, là người trong thôn này chứ ai nữa... 

Người đàn ông tên Thạch hất hàm hỏi : 

– Ai ? Chủ quán nói nghe chơi xem nào ? 

Chủ quán nước trả lời : 

- Biết bà Hạnh bán nước ở gốc cây gạo không ? Nhà bà ấy ở gần nhà lão Xạ, cách đúng 1 cái ao.....2 tháng trước ốm nặng tưởng chết, thế mà chẳng biết lão Xạ dùng bùa, dùng phép gì mà bà Hạnh khỏe lại. Xong đứa con gái bỗng nhiên..... 

Đang nói dở mồm bỗng chủ hàng nước dừng lại, tay Thạch cau mày gắt : 

– Làm sao nữa, đang kể thì cứ nhát gừng, nhát gừng. 

Chủ hàng nước hất hàm, đoạn chỉ tay về phía sau lưng mấy vị khách.....Ba bốn người đang ngồi uống nước quay đầu lại nhìn, đang đi tới không ai khác chính là Hương, con gái bà Hạnh....Trong số mấy người thì chỉ có duy nhất tay Thạch là nhìn chằm chằm vào Hương, còn những người khác nhác thấy cái đã vội quay đầu im bặt, không dám hó hé thêm câu nào. 

– Ối mẹ ơi.....Sao mà nó...Um...ưm...- Tay Thạch đang thốt lên thì bị tay Bẻm bịt mồm lại. 

Hương tay cầm ô mặc dù trời không mưa, cũng chẳng nắng gắt bước vội qua hàng nước, khuôn mặt cúi xuống không dám nhìn ai.....Nhưng dường như ai trong thôn này cũng đều sợ Hương...Trừ tay Thạch, người mới về thôn sau mấy năm bôn ba vài ngày trước. 

Đợi Hương đi qua, Bẻm mới bỏ tay bịt miệng Thạch ra, đoạn khẽ nói : 

- Mày muốn chết thì chết một mình thôi.....Đừng có mà lôi bọn tao vào. Cả cái thôn này không muốn dây dưa, dính dáng gì đến mẹ con nhà nó....Thôi, bác chủ cho em gửi tiền nước, em về đây... 

Bẻm đứng dậy trả tiền rồi nhanh chân bước vội, mấy người còn lại cũng kháo nhau ra về......Còn lại mình Thạch, Thạch chẳng hiểu chuyện gì mà lại khiến dân thôn Phượng Nghĩa sợ hãi đến như vậy......Thạch hỏi: 

– Con bé đó có gì mà đám người kia sợ hãi vậy bác chủ quán ? Có phải là do.... 

Không để Thạch nói hết câu, chủ quán lấy cái vỉ dập ruồi xua xua hắng giọng : 

– Úi cha mẹ ơi, sao tự nhiên đâu ra lắm ruồi thế này.....Chết mày này.... 

Đoạn nói khẽ với Thạch : 

– Thôi....thôi, đừng nói gì nữa.....Anh cho tôi xin tiền nước, anh về đi.....Khi nãy tôi cũng trót nói mấy thứ không nên nói.....Tốt nhất là anh quên đi, mà này, tôi dặn....Dù anh không tin nhưng cũng đừng dại dột mà mò đến nhà lão Xạ hay nhà mẹ con bà Hạnh làm gì....Nghĩ thương anh đi xa về quê nên tôi khuyên thế. 

Thạch làu bàu rồi móc tiền ra trả xong đứng dậy đi về.....Vừa bước ra khỏi ghế thì suýt chút nữa Thạch đụng trúng 1 ông lão đang bước tới từ phía sau... 

– Ông già, đi đứng thế à ? - Thạch gắt. 

Ông lão đầu đội khăn vấn, mặc bộ quần áo nâu sòng, vai đeo tay nải, chân đi giày vải, nom bộ dạng giản dị, khuôn mặt hiền hậu chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp : 

– Xin lỗi cậu, là do tôi không nhìn... 

Chủ quán nước thấy thế bèn nói: 

– Anh Thạch, anh là người suýt đụng ông cụ, sao lại còn mắng mỏ người ta... 

Thạch đang bực mình về chuyện khi nãy, giờ bị bóc mẽ, cú quá Thạch nói cùn : 

– Ờ thì...Nhưng mà người nhìn thấy phải tránh người không nhìn thấy chứ....Hừ.. 

Anh Thạch, anh là người suýt đụng ông cụ, sao lại còn mắng mỏ người ta... 

Thạch đang bực mình về chuyện khi nãy, giờ bị bóc mẽ, cú quá Thạch nói cùn: 

– Ờ thì....Nhưng mà người nhìn thấy phải tránh người không nhìn thấy chứ....Hừ.. 

Tay Thạch hậm hực bỏ đi, ông cụ đeo tay nải kia chính là thầy Lương.....Từ Tử Trầm Sơn đi về hướng Tây Nam, thầy Lương đã đến thôn Phượng Nghĩa.....Dừng chân tại quán nước ven đường, thầy Lương chào chủ quán, đoạn mỉm cười nói : 

– Bác chủ cho tôi xin chén nước... 

Chủ quán đáp : 

– Dạ, cụ uống nước vối tươi cho mát nhé ? Cụ thông cảm, anh bạn khi nãy đang có chuyện bực mình nên vô lễ....Cụ ngồi đi ạ... 

Thầy Lương gật đầu : 

– Chuyện nhỏ thôi mà, bác chủ đừng bận tâm....Bác chủ cho tôi hỏi, đây là đâu của xã Phụng Châu ? 

Chủ quán trà rót cốc nước vối, đặt xuống bàn trước mặt thầy Lương, đoạn đáp : 

– Đây là thôn Phượng Nghĩa cụ ạ, đi tiếp sẽ đến thôn Phượng Bãi....Hết Phượng Bãi là hết địa phận xã Phụng Châu.....Cụ không phải người ở đây, chắc đang đi tìm bà con phải không ạ ? 

Thầy Lương nói: 

- Tôi đang có việc đi về hướng Tây Nam....Trước khi vào đây có nghe mấy người đi ngang qua bàn tán về chuyện người chết. Mạn phép hỏi bác chủ trong thôn ta gần đây có xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ hay không ?

 

Advertisement