Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 30 : “ Những Đứa Trẻ Con “
[........]
Cùng thời điểm đó, tại trường tiểu học A.N nơi bé Trà đang chuẩn bị xuống nhà ăn để ăn bán trú.
– Nào các em, xếp thành 1 hàng dọc rồi đi theo cô nhé. - Cô Hương vỗ tay ra hiệu cho học sinh.
Từng cô bé, cậu bé cứ thế nối đuôi nhau thành 1 hàng thẳng. Bước tới chỗ Trà, cô Hương tươi cười dỗ dành :
– Trà, em để búp bê ở lại lớp được không ? Lát nữa ăn xong hãy chơi.
Trà không nói không rằng mà chỉ ngước mắt lên nhìn cô Hương, ánh mắt Trà sắc lẹm khiến cô Hương thoáng giật mình.
Trà lắc đầu đáp :
– Không, hai bạn đói rồi, em phải cho các bạn ăn….Hi hi hi, phải không nào ?
Vừa nói, Trà vừa ôm chặt 2 con búp bê không chịu buông. Từ sáng đã thấy Trà có biểu hiện lạ, nhưng càng lúc lại càng thấy con bé có gì đó không bình thường. Thực ra trước giờ Trà là học sinh rất ngoan, luôn nghe lời cô giáo. Chưa bao giờ cô Hương thấy Trà có thái độ như vậy. Nghĩ có thể do chiều qua con bé bị ngất xỉu nên có chút thay đổi về tâm sinh lý. Phần vì bố Trà làm công an nên cô Hương tặc lưỡi châm chước, chiều con bé 1 lần.
– Ừm, thôi được rồi…Nhưng em nhớ giữ chắc, đừng để đồ ăn rơi vãi vào hai bạn nhé. Nào, cả lớp, chúng ta đi thôi.
Dù là trẻ con, thế nhưng thấy bạn này được đem đồ chơi đi học, mình thì không nên trong lớp đã có vài cô bé không bằng lòng. Trong hàng đi xuống nhà ăn, 2 cô bé khác nói chuyện với nhau :
– Con này bướng thật, cô giáo bảo nó cũng không nghe.
– Ừ, nó cậy bố nó làm công an đấy. Nhìn ghét thật chứ.
Xuống tới nhà ăn, các phần cơm đều đã được bày ra bàn, cứ 4 bạn 1 bàn. Trà hai tay ôm búp bê, đang định ngồi xuống thì…
“ Roạt “
Một cô bé cùng bàn đứng sau bất ngờ kéo ghế của Trà khiến Trà bị hẫng khi ngồi xuống…
“ Bịch “
Trà ngã ra đất, cô bé kia nhanh chóng ngồi xuống và coi như không biết gì….Mấy bạn cùng bàn che miệng tủm tỉm cười ra vẻ hả hê.
– Trà, em sao vậy ? Có đau lắm không ? Cô đã bảo đừng đem theo đồ chơi rồi mà….- Cô Hương vội chạy tới đỡ Trà dậy, đoạn hỏi han.
Trà im lặng, không nói 1 câu nào, lấy ghế ngồi xuống…..Trà không mở hộp cơm ngay mà đưa mắt nhìn sang bên cô bạn vừa kéo ghế khiến mình bị ngã. Ánh mắt Trà nhìn đau đáu vào mặt cô bạn nhỏ kia không chớp.
– Mày…làm sao vậy ? - Cô bạn kia có chút chột dạ.
Trà không đáp lại, khẽ vén tóc mái sang bên tai, Trà nhoẻn miệng cười….Nụ cười cùng với ánh mắt vô hồn của Trà khiến cho cô bạn cùng bàn sợ đến nổi cả da gà. Ngay lập tức, cô bé vội bê phần cơm của mình sang bàn khác ngồi.
Vẫn ánh mắt đó, vẫn điệu cười đó, Trà quay sang nhìn tiếp những bạn còn lại……Mấy đứa trẻ kia chẳng ai bảo ai cũng tự động chuyển sang bàn khác. Còn lại 1 mình, lúc bấy giờ Trà mới mở phần cơm của mình ra, đặt 2 con búp bê lên bàn, vừa ăn, vừa giả bộ đút cơm cho búp bê….
– Nào, chỉ còn chúng ta thôi….Hai bạn ăn đi, ăn nhiều vào nhé….Hi hi hi…
Cô giáo lớp khác thấy vậy thì tiến lại chỗ cô Hương hỏi nhỏ :
– Con bé Trà lớp em bị sao thế ? Nhìn nó cứ không giống mọi ngày…
Cô Hương trả lời :
– Vâng, hôm nay đúng là con bé có hơi kỳ lạ. Nhưng chắc không sao đâu chị, trẻ con đôi lúc thay đổi tính nết, quấy 1 chút ấy mà. Chắc sáng ở nhà cũng vậy nên lúc nãy bố con bé có gọi điện cho em hỏi thăm.
Cô giáo lớp khác tủm tỉm cười :
– À, cái anh công an hay đến trường đón con đấy hả….Nhìn phong độ nhờ, đúng chất người trong ngành. Mà nghe đâu chức cũng to đấy, đội trưởng gì đó cơ mà..
Cô Hương đáp :
– Cái bà này, người ta có vợ con rồi mà còn. Anh Việt, đội trưởng đội điều tra thuộc phòng hình sự, công an huyện V.T. Công nhận phong độ, mà chị chưa thấy vợ anh ấy thôi, cũng đẹp lắm, mà sang nữa. Chồng công an, vợ làm cho công ty nước ngoài, thấy bảo cũng mới lên chức. Gia đình cơ bản, mơ ước của bao người…
Cô giáo kia huých tay :
– Đúng ra công an phải lấy giáo viên như chị em mình mới chuẩn chứ….Hi hi…
Ăn xong bữa trưa, khi các bạn chuẩn bị về lớp thì Trà vẫn còn ngồi đó….Mấy cô cậu cùng bàn khi nãy đi ngang qua chỗ Trà.
– Xì, đồ lập dị….
– Đồ đáng ghét….Lêu lêu…
– Cứ chờ đấy..
Chưa dừng lại ở đó, đám nhóc còn giật tóc Trà, cố tình động chạm vào người Trà….Cô bé khi nãy kéo ghế Trà quơ tay làm bộ không may hất 2 con búp bê của Trà xuống đất.
“ Bịch….Bịch “
Xong chúng vừa cười, vừa chạy ra khỏi nhà ăn…..Trà lạnh lùng cúi xuống nhặt 2 con búp bê lên ôm vào lòng. Phủi đi vết bẩn trên quần áo búp bê. Đột nhiên trong đầu Trà vang lên 1 giọng nói lanh lảnh, kèm theo đó là những tiếng cười khanh khách :
“ He he he….Hi hi hi….”
“ Đám….nhóc…đó…thật…đáng…ghét…phải…không…nào…? “
“ He…he…he……He….he…he “
– Đúng rồi, bọn chúng thật đáng ghét. - Trà nhoẻn miệng cười, khẽ nói 1 mình.
“ Hi…hi…hi……He…he…he “
“ Nếu…chúng…đã…đáng…ghét…như…vậy….thì….”
“ Giết….chúng….nhé “
“ Hé…..hé….hé…….Hé….hé…hé “
“ Giết….chúng….nó….nhé “
– Ừ…..- Hai mắt Trà long lên sòng sọc, khuôn miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ma quái.
Trà ôm hai con búp bê đứng dậy, tiến về phía khu vực bàn soạn của nhà bếp. Nơi các cô bếp nấu nướng, chuẩn bị đồ ăn cho học sinh bán trú. Lúc này đa phần các cô đang mải dọn dẹp nên không để ý đến việc có 1 học sinh đang đứng trong khu vực bếp nấu.
Một lúc sau, cô Hương không thấy Trà đâu mới dáo dác nhìn xung quanh…..Còn đang luống cuống tìm thì cô Hương thấy Trà đi từ chỗ nhà bếp đi ra. Chạy vội lại, cô Hương hỏi :
– Em đi đâu vậy ? Ăn xong phải quay về lớp cơ mà ?
Trà nhìn cô Hương nở 1 nụ cười mà chẳng hiểu sao khi thấy Trà cười, cô Hương lại lạnh hết cả sống lưng :
– Hi hi hi, em đi rửa tay ạ…..Mình về lớp thôi cô…..
Cô Hương cười cười :
– Ừ…ừ…..về lớp thôi nào…..Lát đi ngủ, em nhớ cất 2 bạn búp bê đi nhé.
Trà đáp :
– Dạ…vâng ạ….Em phải cất đi chứ….Nếu không, các bạn sẽ bị vấy bẩn mất…..Hi hi hi….
Dắt tay Trà đi mà cô Hương cứ có cảm giác bất an, 1 tay ôm 2 con búp bê, 1 tay nắm tay cô giáo…..Cô Hương thấy bàn tay Trà lạnh toát, linh cảm của 1 giáo viên báo cho cô Hương biết, Trà không bình thường, cứ như thể bé Trà mọi ngày đã biến thành 1 con người khác.
Đưa học sinh về lớp học để chuẩn bị ngủ trưa, tại nhà ăn, mấy cô bếp vẫn đang tất bật dọn dẹp sau khi học sinh rời đi. Người thu hộp cơm, người lau bàn, người quét sàn…
Một cô đi vào trong bếp sắp xếp lại dụng cụ, loay hoay tìm kiếm 1 lúc, cô bếp này ngó ra bên ngoài hỏi đồng nghiệp :
– Ơ này, có ai lấy con dao gọt củ của tôi đâu không ?
Một cô khác đáp lại :
– Để ở đâu thì nó còn đấy chứ hỏi thế ai biết được.
Cô bếp đang tìm dao chép miệng :
– Chậc, lạ nhỉ….Sớm tôi có gọt mấy củ khoai tây xong để ngay trên bàn này mà. Đâu mất tiêu rồi, con dao gọt đó nhỏ nhưng sắc lắm, mua từ bên Thái về đấy. Cả trăm bạc, tôi dùng dao này quen rồi, cầm mấy con dao khác không ăn thua…
Mấy cô bếp khác cười :
– Rõ lắm chuyện, chắc để ở đâu thôi. Lát dọn xong bọn này tìm phụ cho…..
Cùng lúc đó, trong lớp học của cô Hương….Cô Hương đã trải những tấm đệm ra nền nhà cho học sinh chuẩn bị ngủ. Đồng thời sắp xếp chỗ nằm cho từng học sinh như thường lệ.
Trong khi các bạn khác đã ổn định vị trí thì Trà vẫn ôm 2 con búp bê, Trà tiến lại gần chỗ cô bạn đã kéo ghế và hất búp bê của mình xuống đất xong nằm ngay cạnh đó…..Không ai biết, không ai chú ý……Nhưng bên trong lớp vải quần áo của con búp bê mà Trà đang ôm lại lấp ló 1 cái cán gỗ có màu đen bóng…
– Nào, cả lớp, ổn định chỗ nằm….Cô chuẩn bị kéo rèm để đi ngủ nhé…..Các em ngủ ngoan, nhớ chưa…
“ Dạ nhớ “ - Tiếng các bạn nhỏ đồng thanh trả lời lại cô giáo…
“ ROẠT “
Rèm cửa sổ được cô Hương từ từ kéo lại, che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào lớp qua khung cửa sổ…….
“ Hi hi hi…..Ngủ…đi…nào…..He…he he…”
Trước khi nhắm mắt, Trà khẽ nhoẻn miệng cười……