Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Tác giả: Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.

– TẦM BẢO –

Chap 31 : “Bát Môn Phục Quỷ Trận”.

Sau chừng 10 phút đồng hồ, không gian trong lớp học đã trở nên im ắng khi các bạn nhỏ đều đã nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ. Chỉ có cô giáo chủ nhiệm vẫn đang ngồi bên trên quan sát, theo dõi học sinh.

Cô Hương đặc biệt để ý đến Trà, từ sáng tới giờ Trà có nhiều biểu hiện lạ. Trà nằm đó, trong tay vẫn ôm chặt 2 con búp bê. Nhưng dù sao con bé không làm gì ảnh hưởng đến bạn bên cạnh nên cô Hương cũng yên tâm phần nào.

Nhìn đồng hồ, lúc này đã qua 12h trưa, bình thường các em học sinh sẽ được ngủ tới 1h. Còn gần 1 tiếng nữa, đúng lý ra trong thời gian học sinh ngủ thì cô giáo phụ trách sẽ thức trông coi các em. Nhưng đấy là về mặt lý thuyết, cũng có lúc các cô tranh thủ soạn bài vở, giáo án, chuẩn bị đồ dùng, dụng cụ học tập khi cần thiết. Còn con người ai cũng có lúc mệt mỏi, học sinh mệt 1 thì chắc giáo viên phải mệt 10. Vừa phải dạy học, vừa trông nom, chăm sóc một lúc hơn 20 đứa. Thế nên khi các em ngủ say cũng là lúc các cô tranh thủ đặt chuông đồng hồ báo thức để chợp mắt 1 chút.

Thêm 10 phút nữa trôi qua, bên dưới đệm, tất cả học sinh đều đã ngủ…Cô Hương khẽ khàng kê tập sách vở lên cao rồi gối đầu vào tay, nhắm mắt thiếp đi mà không hề hay biết, ngay khi cô Hương vừa gục đầu xuống thì phía bên dưới, một cặp mắt khác cũng lập tức mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé nằm bên cạnh.

Đưa bàn tay đặt lên mặt cô bạn đã làm rơi búp bê của mình lúc ở dưới nhà ăn. Trà khẽ nở 1 nụ cười bí ẩn đầy ma quái…

“ Hi…hi…hi “

Dường như hơi lạnh từ tay của Trà đã khiến cô bạn nhỏ kia giật mình tỉnh giấc. Cô bé mở to mắt nhìn Trà, ánh mắt của Trà làm cô bé hoảng sợ. Nhưng còn chưa kịp hét lên thì đã bị Trà nhét cả con búp bê vào miệng. Một tay Trà bóp chẹn nơi cổ họng của bạn, tay còn lại Trà cứ thế ấn mạnh con búp bê cho tới khi không thể ấn thêm được nữa. Cô bé kia hai mắt trợn ngược, nước mắt chảy ra giàn giụa. Chân tay cũng như toàn thân cứng đơ không thể giãy hay cử động nổi. Cảm tưởng như đang có thứ gì đó kìm kẹp, giữ chặt người cô bé lại.

Tất cả những gì mà cô bé có thể làm lúc này chỉ là khóc và khóc….Những giọt nước mắt hoảng loạn đến tột độ khi Trà bây giờ đã ngồi lên bụng cô bé bạn học cùng lớp và bắt đầu rút ra 1 con dao từ trong lớp vải quần áo của con búp bê còn lại. Đôi mắt Trà trợn trừng, đồng tử giãn ra hết cỡ khiến các đường mạch máu dần trở lên đỏ au.

“ He….he…he……He…he…he “

“ Mày…làm…bạn…của….tụi…tao…không….vui “

“ He….he…he….Hi…hi….hi “

“ Thế…nên….mày….nhất…định…phải…chết “

Không thấy Trà mở miệng, thế nhưng trong đầu cô bé kia lại vang lên giọng nói kèm tiếng cười đầy kinh dị. Máu từ 2 mắt của Trà đang từ từ chảy xuống, Trà nhe răng, ngoác miệng cười khanh khách :

– Hi….ha….ha….chết đi….He…he..he..

Dứt tràng cười man rợ, Trà hạ mạnh tay xuống, đâm thẳng 1 nhát dao vào giữa ấn đường của cô bạn cùng lớp..

“ PHẬP “

– Á….Á……Á……..HỨC…….HỨC……ỨC…….

Tiếng hét vang lên kinh hãi khiến cô Hương giật mình. Không chỉ giáo viên chủ nhiệm mà một số học sinh khác trong lớp cũng tỉnh giấc.

– Chuyện…chuyện gì thế ? - Cô Hương vội đứng lên, dụi mắt nhìn xuống phía bên dưới những tấm đệm nơi học sinh đang ngủ.

– HU..HU….HU……Á…….Á…..Á…….ẶC….ẶC….

Ở chỗ Trà đang nằm, có 1 học sinh hình như ngủ mơ đang la hét thất thanh, chân tay khua khoắng, giãy giụa, đạp cả vào những bạn khác trong khi tất cả các học sinh vẫn đang nằm yên say sưa trong giấc ngủ.

Bật đèn sáng, cô Hương chạy xuống, đang tính ghé sát lại gọi học sinh dậy nhưng cô bé kia vung tay, vung chân đạp cả vào người cô giáo chủ nhiệm.

– Các em….ngồi xa bạn ấy ra 1 chút.. - Cô Hương nói với đám học sinh hiếu kỳ đang xúm lại xem cô bạn kia không hiểu sao vẫn chưa ngừng hú hét.

Giữ lấy người học sinh, cô Hương gọi lớn :

– Lan Anh, tỉnh lại đi em…..Lan Anh ơi….

Thế nhưng, dù có gọi, có lay, có cố gắng dùng tay mở mắt cô bé tên Lan Anh ra cũng không có tác dụng gì. Con bé toàn thân ướt sũng mồ hôi, mặt mũi tát mét, nước da nhợt nhạt đi như người bị trúng gió. Mắt cô bé vẫn nhắm nghiền, hai hàm răng nghiến vào nhau kêu kèn kẹt, chân tay co quắp, miệng thét lên đau đớn như có ai đang tra tấn nó vậy.

– Làm…sao thế này ? Lan Anh…..tỉnh dậy đi em….Mở mắt ra nhìn cô này….Lan Anh….

– Á…..Á……Á……đừng….đâm….nữa……đau quá……đau…quá……..Bố…mẹ…ơi……cứu…con……Huhuhu……Ặc….ắc….

Cô Hương thấy học sinh bắt đầu có biểu hiện sùi bọt mép, nhưng 1 mình cô Hương cũng không thể nào giữ chặt Lan Anh để bế cô bé xuống phòng y tế được. Vội kêu 1 em khác chạy sang lớp bên cạnh gọi người giúp đỡ.

Thông tin ở lớp 5A có học sinh lên cơn co giật nhanh chóng lan truyền ra khắp cả trường. Cô bé tên Lan Anh đã được đưa xuống phòng y tế, cô Hương sợ hãi, run rẩy bấm số điện thoại gọi cho bố mẹ của Lan Anh.

Trong lúc cả lớp đang hỗn loạn thì chỉ có duy nhất bé Trà là không để ý gì đến những chuyện xung quanh. Cô giáo lo lắng chạy đi chạy lại, các bạn nhốn nháo chạy ra chạy vào thì Trà ngồi im 1 chỗ, hai tay mên mê 2 con búp bê và nói chuyện với chúng :

– Hi hi hi, bạn ấy bị ốm rồi….Đợi bạn ấy khoẻ lại, chúng ta chơi tiếp nhé…..Hi hi hi…

Đồng hồ lúc này đã chỉ qua 1h chiều….

[........]

Tại nhà thiếu tá Việt, hơn 2 tiếng đồng hồ đi mua một số vật dụng theo lời dặn của thầy Lương. Lúc này Việt cũng trở về nhà..

– Nào, mấy anh nhẹ tay giúp….Chuyển vào đây cho tôi…

Vừa mở khoá nhà, Việt vừa dặn mấy người vận chuyển đồ…..

– Sếp cứ yên tâm, gì chứ giao hàng cho các sếp thì bọn em phải cẩn thận hơn bình thường cả mấy lần…

Việt đáp :

– Nói vậy là mấy anh chỉ làm ăn cẩn thận với công an thôi à ?

Một người cười xoà :

– Sếp lại chỉnh bọn em, ý của em là đối với các đồng chí công an, vất vả ngày đêm giữ gìn bình yên trật tự xã hội thì bọn em càng phải chú ý phục vụ hơn. Hề hề hề…

– Được rồi, giờ các anh chuyển vào trong nhà trước….Để tôi lên trên tầng xem thế nào sẽ nhờ các anh chuyển lên đó sau…- Việt nói.

– Ok sếp, sếp cứ xem để ở đâu là bọn em đưa tới nơi.

Việt đi lên trên tầng 2 cùng lúc thầy Lương đang đi xuống…

– Đã mua được những thứ tôi dặn chưa ? - Thầy Lương hỏi.

Việt trả lời :

– Dạ. đã mua đầy đủ rồi ạ…..Họ đang khuân vào trong nhà, bác Lương, thế những đồ này đặt ở đâu ?

Thầy Lương đáp :

– Bảo họ đem hết vào trong phòng con gái cán bộ. Để đó thôi, lát nữa tôi với cán bộ sẽ tự sắp xếp.

Việt gật đầu, bước xuống dưới nhà gọi đội chuyển đồ :

– Phiền hai anh khuân lên phòng này cho tôi nhé. Lát nữa tôi sẽ có bồi dưỡng, mong mọi người nhẹ tay giùm cho. Hỏng 1 cái là mất công đi lại, mệt mỏi lắm đấy.

Hai người đàn ông bên dưới cười đáp :

– Sếp cứ yên tâm, công việc của chúng em mà….Làm sao hỏng được, thế bọn em khiêng lên nhé. Sếp tránh đường hộ em cái.

Cứ như vậy, hai người đàn ông đi lên đi xuống phải đến 5 lượt. Theo chỉ dẫn của Việt, họ đem đồ đặt toàn bộ trong phòng bé Trà.

– Phòng cũng không rộng lắm mà sao sếp mua nhiều thế ? Em còn tưởng mỗi phòng đặt 1 cái chứ ? Hay có cần bê đi đâu, đang tiện bọn em bê đi cho…? - Một trong hai người vừa chuyển đồ lên nhìn quanh căn phòng rồi hỏi Việt.

Việt đáp :

– Không cần đâu, tôi để ở đây trước cho gọn, sau đó còn phải lựa xem chỗ nào phù hợp rồi mới để cố định. Có thêm 1 chút gọi là bồi dưỡng 2 anh uống cốc bia.

Việt cho thêm 2 người chuyển đồ chút tiền, đoạn cảm ơn rồi tiễn họ ra về…..Cả 2 tươi cười :

– Dạ. thế bọn em cảm ơn sếp. Có vấn đề gì thì sếp cứ liên hệ theo số điện thoại của cửa hàng. Bọn em sẽ đến ngay….Thôi, chúng em chào sếp, chào cụ ạ….Bọn con về cụ nhé.

Hai người chuyển đồ nhầm tưởng thầy Lương là bố của Việt nên cúi đầu, đon đả lễ phép chào trước khi rời đi. Đóng cửa, khoá lại từ bên trong….Trở lên trên tầng nơi phòng con gái, nhìn những thứ vừa chuyển vào. Việt vẫn chưa hình dung được, rốt cuộc thì thầy Lương tính sử dụng chúng làm gì và dùng như thế nào…

Việt hỏi :

– Giờ làm gì tiếp theo hả bác Lương ?

Thầy Lương trả lời :

– Có đủ vật dụng cần thiết rồi thì ngay bây giờ, chúng ta sẽ thiết lập 1 trận đồ thu phục ma quỷ….Trận đồ có tên : “Bát Môn Phục Quỷ”.

Advertisement