Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 33 : “Camera Ghi Hình”.
[........]
Tại trường tiểu học A.N, lúc này đang là 2h chiều……Sau khi đưa con vào bệnh viện, bố của em học sinh tên Lan Anh đã quay lại trường để tìm hiểu nguyên nhân tại sao con gái mình lại rơi vào tình trạng hoảng loạn đến như vậy.
Ông Thụ ( bố Lan Anh ) được mời lên phòng họp của nhà trường, tại đây có hiệu trưởng, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A, nhân viên y tế của trường cùng người phụ trách nhà bếp.
– Mời anh ngồi. - Thầy Tâm, hiệu trưởng trường tiểu học tư thục A.N nói với ông Thụ.
Người đàn ông đã ngoài 40 tuổi, là giám đốc của 1 doanh nghiệp tại huyện V.T không dông dài mà vào thẳng luôn vấn đề :
– Tôi muốn hỏi lý do tại sao con gái tôi lại bị như vậy ?
Thầy Tâm vội đáp :
– Anh Thụ, xin anh bình tĩnh. Trước tiên chúng tôi cảm thấy rất tiếc về trường hợp của cháu Lan Anh. Nhưng thực sự kể từ lúc xảy ra vụ việc cho tới bây giờ, nhà trường vẫn chưa thể kết luận được nguyên nhân là do đâu.
Ông Thụ cau mày, gằn giọng nói :
– Không biết nguyên nhân ư ? Sau khi nhập viện, bác sĩ nói con gái tôi bị hoảng loạn tinh thần. Dường như nó đang phải chịu một nỗi sợ cực kỳ khủng khiếp, giống như bị uy hiếp, đe doạ bởi 1 ai đó. Khi tỉnh lại con bé chỉ kêu cứu, nhìn ai cũng thất thần, ngay cả bố mẹ cũng không nhận ra nữa. Sự hoảng loạn đến đỉnh điểm nó còn đập đầu vào tường. Bác sĩ phải sử dụng đến thuốc an thần tạm thời để con bé rơi vào trạng thái hôn mê. Sáng hôm nay đi học, con gái tôi vẫn bình thường, vui vẻ, tươi cười…..Vậy mà đến trưa, tôi nhận được tin con mình nhập viện. Giờ thầy hiệu trưởng chỉ bằng 1 câu chưa kết luận được nguyên nhân là xong sao ?
Cô Hương ấp úng :
– Tình…trạng của Lan Anh…phải dùng đến thuốc an thần ư ?
Thầy Tâm hỏi cô Hương :
– Có phụ huynh học sinh ở đây, cô Hương hãy nói cho chúng tôi biết biểu hiện của Lan Anh từ sáng đến lúc ngủ trưa như thế nào ?
Cô Hương trình bày :
– Thưa hiệu trưởng, thưa anh Thụ….Từ lúc đến trường cho tới giờ ăn trưa, Lan Anh hoàn toàn bình thường, trong giờ học còn lên làm bài và được điểm 9. Ra chơi em ấy vẫn nô đùa cùng các bạn. Như mọi ngày, sau khi ăn cơm trưa, các em trở về lớp để ngủ. Trong lúc các bạn đang ngủ thì Lan Anh bất chợt hét toáng lên, chân tay khua khoắng. Khi tôi chạy xuống còn bị em ấy đạp vào người. Nghĩ Lan Anh ngủ mơ gặp ác mộng, tôi cố gắng gọi em ấy dậy nhưng càng gọi thì em ấy càng co giật.
Ông Thụ nhìn cô Hương trừng mắt :
– Có thật là cô không đe doạ hay làm gì con gái tôi không ?
Cô Hương rơm rớm nước mắt :
– Xưa nay tôi luôn coi học sinh như con. Anh nói vậy là có ý gì ? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là nguyên nhân khiến Lan Anh bị như thế sao ?
Ông Thụ nhìn thầy Tâm :
– Không nói nhiều nữa, tôi muốn xem camera trong lớp học. Tôi không tin con gái tôi đang bình thường bỗng nhiên lại hoảng sợ đến mức như vậy được..
Thầy Tâm đáp :
– Điều này thì chắc chắn rồi, mỗi lớp học trong trường đều có gắn camera. Trước khi anh đến, nhà trường cũng đã xem xét rất kỹ đoạn video ghi lại trong lớp và không hề thấy chuyện gì bất thường…
– Đưa tôi đi xem. - Ông Thụ đứng dậy nói.
Thầy Tâm nhìn cô Hương gật đầu rồi dẫn ông Thụ đến phòng hiệu trưởng. Ở đây có màn hình ghi lại hình ảnh camera tròng từng lớp học. Sau 1 vài thao tác, thầy Tâm phóng to cam của lớp 5A và bắt đầu phát lại diễn biến từ buổi sáng. Ông Thụ chăm chú xem, đúng như lời cô Hương nói, buổi sáng cho đến trưa khi xếp hàng đi ăn cơm. Con gái ông vẫn bình thường, nô đùa vui vẻ với bạn bè…..Thầy Tâm tua đến đoạn sau khi học sinh đi ăn cơm quay lại lớp học. Trong màn hình, ông Thụ thấy con gái còn phụ cô giáo đẩy gọn bàn ghế để trải đệm nằm ngủ trưa.
– Đến 12h30 thì đột nhiên Lan Anh hét lên…- Cô Hương chỉ tay vào màn hình.
Mọi thứ rõ ràng, trong lúc ngủ không hề có chuyện gì xảy ra. Các bạn nằm bên cạnh cũng không động chạm gì tới Lan Anh cả. Tua đi tua lại, phát chậm video kết quả vẫn chỉ có vậy.
– Anh thấy rồi đấy, không hề có 1 tác động nào từ phía cô giáo hay các em học sinh trong lớp. Có lẽ em ấy đã mơ phải chuyện gì đó nên mới hoảng loạn như vậy. - Thầy Tâm khẽ thở dài.
Ông Thụ siết chặt 2 bàn tay, nhìn vào màn hình mà xót con. Sau khi đèn bật sáng, cô giáo chủ nhiệm có lay gọi cách nào, Lan Anh vẫn không tỉnh lại. Thậm chí còn co giật mạnh hơn, miệng liên tục kêu đau và cầu cứu bố mẹ. Trước đó ông Thụ cho rằng con gái mình bị như vậy là do thầy cô ở trường tác động. Có thể là chửi mắng, đe doạ bởi thời gian gần đây nổi lên 1 số vụ việc giáo viên mầm non đánh đập học sinh. Nhưng xưa nay trường A.N là trường uy tín. Cơ sở vật chất đứng đầu trong mấy trường ở huyện, chất lượng giáo viên cũng rất tốt. Sau khi xem lại đoạn video, ông Thụ không biết nói gì hơn.
Thầy Tâm tiếp :
– Còn nếu anh Thụ có thắc mắc về vấn đề đồ ăn thì chúng tôi cũng đã gửi mẫu thức ăn các em ăn hôm nay đến bệnh viện để kiểm tra. Thú thực là nếu đồ ăn là nguyên nhân thì toàn bộ học sinh ăn bán trú trong trường cũng sẽ gặp phải trường hợp như Lan Anh. Trước mắt nhà trường sẽ phối hợp với gia đình lo cho sức khoẻ của Lan Anh. Mong anh yên tâm…
Ông Thụ nghiến răng nói :
– Đang vui vẻ, mạnh khoẻ đột nhiên lại thành ra như vậy…..Chẳng lẽ con gái tôi bị ma ám ư ?
Thầy Tâm chép miệng :
– Hầy, được rồi anh Thụ….Tôi có vài chuyện muốn trao đổi riêng với anh. Chúng ta quay lại phòng họp nhé. Cô Hương, cô xem chỉnh lại màn hình về tổng thể giúp tôi..
Cô Hương vâng dạ gật đầu, thầy Tâm cùng ông Thụ rời khỏi phòng hiệu trưởng….Trong lúc thao tác trên máy tính, cô Hương cố nán lại xem đoạn camera ghi hình lớp 5A thêm 1 lần nữa.
Click chuột tua về khúc khi cô Hương gục đầu lên tập sách vở tính chợp mắt….Trong lớp khá tối bởi đã kéo hết rèm, đột nhiên cô Hương giật mình khi nhìn thấy có thứ gì đó khẽ loé lên đỏ rực ngay bên dưới tấm đệm mà Lan Anh nằm. Tia sáng đỏ ấy chỉ ánh lên trong khoảnh khắc. Tua đi tua lại, phải đến lần thứ 3, cô Hương mới dừng được đúng thời điểm tia sáng màu đỏ kia loé lên.
Nhìn vào màn hình, nét mặt cô Hương biến sắc bởi tia màu đỏ ấy chính là phát ra từ đôi mắt của em học sinh nằm ngay bên cạnh Lan Anh….Cô bé ôm 2 con búp bê, quay ngang sang mặt đối mặt với bạn. Trong lúc các bạn đều đã ngủ thì Trà lại mở mắt trân trân nhìn Lan Anh. Mọi thứ diễn ra chỉ trong 1 giây khi ngay sau đó Trà nhắm mắt lại, còn Lan Anh bắt đầu hú hét, lên cơn co giật, tinh thần hoảng loạn không thể thoát khỏi cơn ác mộng.
Mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ trên trán xuống gò má….Cô Hương tiếp tục tua đến đoạn sau khi thầy cô giáo bế Lan Anh xuống phòng y tế. Trong lớp tất cả các em khác đều chạy ra, chạy vào, nhốn nháo hỗn loạn thì chỉ có duy nhất 1 mình Trà ngồi thu lu trong góc, trên tay vẫn ôm 2 con búp bê. Không giống các bạn khác, hình như Trà đang rất vui. Con bé liên tục nhoẻn miệng cười, môi mấp máy như thể đang nói chuyện với 2 con búp bê kia vậy.
“ He…he….he…..He…he….he “
“ Hi….hi…hi…..Hi….hi….hi “
Bất thình lình trong đầu cô Hương vang lên 1 điệu cười ma quái….Cô Hương giật mình quay lại đằng sau nhưng không thấy ai cả. Dáo dác nhìn quanh phòng hiệu trưởng, bên trong phòng cũng chỉ có 1 mình cô.
“ He…he…he…..He…he…he “
Thế nhưng tiếng cười đó lại văng vẳng bên tai, gần đến mức ớn lạnh sống lưng…
“ Nhìn…thấy….rồi…nhé…”
Không chỉ có mỗi tiếng cười nữa, lần này cô Hương rùng mình, toàn thân sởn da gà khi rõ ràng cô vừa nghe thấy một giọng nói của trẻ con khẽ thì thầm vào tai cô…
“ Nhìn…thấy…rồi…nhé “
Bất giác quay mặt nhìn vào màn hình máy tính…..Cô Hương thất kinh bạt vía khi màn hình đã tạm dừng phát video của camera từ lúc nào. Nhưng đó không phải thứ khiến cô Hương hoảng sợ nhất mà là trên màn hình máy tính, hình ảnh của Trà đang hướng mắt nhìn lên camera. Khuôn mặt con bé nom quỷ dị vô cùng, khuôn miệng nó cười ngoác rộng, đôi mắt vô hồn đang trân trân hướng về phía camera. Rõ ràng Trà đang nhìn thẳng vào mặt cô Hương cười ghê rợn.
– Sao….sao lại thế này ? Chuyện…..chuyện…gì vậy ?
Cô Hương run run bàn tay tính với tới tắt đi đoạn camera ghi hình…..Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào thì toàn bộ hình ảnh trên màn hình vụt mất, chỉ còn lại những nét gạch gạch, chấm chấm như bị nhiễu sóng…
“ Cạch “
Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, cô Hương giật mình hốt hoảng quay lại nhìn….
– Cô làm gì vậy ? Sao vẫn còn ở trong phòng tôi ? - Thầy Tâm sau khi nói chuyện với ông Thụ xong quay lại.
Cô Hương ấp úng :
– Xin…xin lỗi thầy…..Tại….tại cái máy tính…..
Thầy Tâm bước tới, nhìn màn hình máy tính rè rè nhiễu lọạn cả lên….Thầy Tâm gắt :
– Rốt cuộc thì cô đã làm cái quái gì vậy ? Tôi bảo cô back lại màn hình tổng thôi mà ? Cô ấn vào đâu để thành ra thế này ?
Cô Hương xua tay cố gắng phân trần :
– Dạ…thưa thầy là tôi không có ấn vào đâu cả….Đang tự nhiên thì màn hình bị như thế…..
Thầy hiệu trưởng cau mày :
– Cô đi ra đi…..Hỏng hết của tôi rồi….
– Thầy…Tâm ơi…..- Cô Hương tính nói gì đó với thầy hiệu trưởng…Nhưng đang trong lúc nhà trường xảy ra chuyện, lại thêm cái máy tính gặp sự cố mà đều có liên quan đến cô Hương nên thầy Tâm mất bình tĩnh :
– Cô còn đứng đấy….Về lớp của mình đi…..Bọn trẻ không có người trông đang ồn ào lắm đó. - Thầy hiệu trưởng lớn tiếng.
Cô Hương vâng dạ, cúi đầu xin lỗi rồi rời khỏi phòng trở lại lớp mình chủ nhiệm…..Trên đường đi, trong đầu cô Hương cứ ám ảnh mãi hình ảnh bé Trà hiện lên trên màn hình máy tính ban nãy. Tiếng cười đó, giọng nói ma mị kinh dị đó khiến cô Hương chưa hết rợn người…
“ Cạch “
Mở cửa lớp học, khi cánh cửa vừa mở ra…..Cô Hương giật thót, bất giác lùi về sau 1 bước. Đứng bên trong lớp ngay ngưỡng cửa ra vào chính là Trà…..Trà đứng đó tay ôm 2 con búp bê như thể đang đợi cô Hương vậy.
Vẫn ánh mắt vô hồn ấy, vẫn cái miệng cười nhe răng đầy ma mị ấy…..Trà ngước mặt lên nhìn cô Hương khẽ nói :
– Hi hi hi……Em…chào…cô….ạ……He…he…he…